Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 140: Tuyệt đối không phải việc tầm thường (1)

Trưa hôm đó, huyện An Thanh.
Bên cạnh cửa thành bắc có một lữ điếm, trái lại rất dễ tìm, đối diện lữ điếm có một nhà bán canh thịt, cũng có thể xem như tiệm cơm ở huyện An Thanh.
Bàn gỗ đã có người ngồi, băng biết đặt xung quanh, hai người ngồi đối diện nhau.
Mèo Tam Hoa ngồi an vị bên phía của Tống Du, bởi vì bọn họ đang ở bên ngoài tiệm cơm, nàng không tiện ngồi trên bàn, nhưng nàng cũng không chạy loạn, Tống Du gọi cho nàng một món ăn, đặt ở trước mặt, bên trong là nữa bát súp cùng một phần xương sườn to, nàng hạ thấp thân mình nghiêm túc ăn uống.
Trên bàn là một nồi lớn xương heo hầm củ cải.
Xương là lấy những ống xương to cùng xương sườn làm chủ, phía trên có rất nhiều thịt, hầm đến vừa đủ, củ cải trắng thì đã hầm thành màu hơi trong, uống canh thịt đến no bụng, thịt ăn được cũng đã không kém. Mà ván dầu bên trên nước súp trong suốt lại được hành thái màu xanh nhạt tô điểm, lóng lánh như ngọc, màu sắc này nhìn qua quả thực trông rất ngon miệng.
"Rột rột…"
Ngô nữ hiệp tay trái cầm ống xương, miệng cắn một cái, không cần phải kéo, khẽ xé xuống một miếng thịt, miệng nhai hai lần, đầu nhanh chóng cúi xuống, tay phải cầm đũa lập tức lùa cơm.
Cơm là cơm trắng, tên là Mạo Nhi Đầu.
Muốn nói có ngụ ý gì, thật ra cũng không có gì sâu xa.
Chính là bới một bát đầy, cơm trắng ép thành đỉnh nhọn. Nếu chủ quán coi trọng ngươi sẽ ép cơm rất chặt chẽ, một bát có thể so với hai bát. Nếu là gặp phải gian thương, trước hết bới một bát cơm, ép đến chặc một chút sau đó đổ sang một cái bát khác, làm như vậy dưới đáy bát sẽ trống không, cơm bên trên sẽ tạo thành một cái đỉnh nhỏ, tạo ra một loại ảo giác cho người nhìn, giống như đỉnh của một chiếc mũ, bởi vậy mới gọi là Mạo Nhi Đầu.
Tiền tính theo bát.
Chớ xem thường một bát cơm trắng như vậy.
Bên đường có sạp hàng chuyên môn bán Mạo Nhi Đầu, có một số ít người lúc vào thành làm việc, muốn ăn một cái gì đó chắc bụng, liền sẽ mua một bát Mạo Nhi Đầu, thêm chút dưa muối, cũng xem như là một bữa cơm ngon.
Chưa nói đến, thời đại này bách tính nghèo khổ, không có nhiều người có thể dùng cơm trắng làm bữa ăn.
Đây là một món ăn tuy ngon nhưng lại xa xỉ.
"Sảng khoái a!"
Chỉ nghe Ngô nữ hiệp thở dài một tiếng.
Nàng buông ống xương trên tay xuống, nói với Tống Du: "Ngày đầu tiên chúng ta tới đây, chưởng môn mang bọn ta đến đây ăn, nói chỗ này mở cũng đã được hơn mười năm, ta thấy ăn rất ngon, vì vậy hôm nay mới mang ngươi tới thưởng thức."
"Quả thật không tệ."
"Thịt tươi mới, không cần chế biến quá nhiều, chỉ cần vị muối vừa đủ, lại thêm một chút gừng, tự nhiên ăn ngon."
"Có lý."
"Ngươi đã nghĩ kỹ ngày đi chưa?”
"Tạm thời vẫn chưa có."
"Mấy ngày tới định làm gì?"
"Mấy ngày gần đây có tìm đến một vị lương sư, học một chút bản lĩnh mà trước kia không có, học đại khái rồi đi."
"Úc ·····."
Nữ tử kéo âm cuối thật dài, cũng không có hỏi là bản lĩnh gì, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm: "Ngươi sẽ đi đến Trường Kinh sao?”
"Sẽ."
"Khẳng định như vậy?"
"Trường Kinh là kinh thành của Đại Yến, thành phố phồn vinh nhất trong thiên hạ, đã là ngao du thiên hạ, sao có thể không đến đó nhìn một chút chứ?"
"Lúc nào thì đi?"
"Tùy duyên."
"Cũng tốt…"
Tống Du nhìn biểu cảm của vị nữ hiệp này, nhỏ giọng hỏi: "Nữ hiệp cũng muốn đi Trường Kinh ư?"
"Đúng vậy, ngày mai sẽ đi."
"Đi Trường Kinh để làm gì?"
"Đi xông pha giang hồ a!"
Ngô nữ hiệp tạm dừng việc ăn cơm: "Tuy Dật Châu cũng không tệ, nhưng đất trời nơi này chung quy vẫn nhỏ, mà ta đã ở Dật Châu hơn hai mươi năm, cũng không phải không tốt, chỉ là có chút không còn thú vị. Dù sao, cho dù có là muốn vang danh hay muốn tiếp thêm kiến thức, thì đều nên rời khỏi Dật Châu đi vào kinh thành một lần."
"Chí hướng rộng lớn."
"Không đáng nhắc tới."
"Đồng môn của túc hạ có đi cùng không?"
"Bọn họ không đi, ta là đi một mình."
"Trực tiếp đi đến Trường Kinh ư?"
"Không kém bao nhiêu đâu. Bất quá, nếu trên đường gặp chuyện thú vị, hoặc là nếu có môn phái có giao hảo với phái Tây Sơn chúng ta, ta cũng phải đến bái phỏng bọn họ một chút." Ngô nữ hiệp cười một tiếng.
"Dương Đô của Dương Châu cũng không tệ.”
"Cũng không sai, nhưng Trường Kinh vẫn tốt hơn."
Tống Du thấy được sự khao khát đến Trường Kinh trong ánh mắt của nàng.
Cái này cũng bình thường.
Bởi vì thực tế Đại Yến thật sự rất cường thịnh, loại cường thịnh này nếu không phải là người trong một quốc gia đang đứng trên đỉnh thế giới thì khó mà trải nghiệm được, nó không đơn giản chỉ là mạnh mẽ về mặt quân sự, hay kinh tế phát đạt, mà chính là đứng đầu về cả các loại dân sinh văn hóa. Có rất nhiều chính sách của nó có sức ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, rất nhiều trào lưu cũng sẽ gây ra sự thay đổi cho các nước đi theo. Dù cho Đại Yến có nhiều người ăn không no hơn đi nữa, nhưng nếu đem bọn họ so sánh với dân chúng của nhiều nước ngoại bang lúc này, bọn họ vẫn có thể đứng thẳng sống lưng.
Kinh thành của một quốc gia như này, chính là thành thị lớn nhất và phồn vinh nhất trong thời đại này, không thể nghi ngờ là đại biểu cho đỉnh cao của văn minh nhân loại, nơi đó cũng là giấc mộng trong lòng của rất nhiều người.
Không chỉ có người Đại Yến, mà thậm chí bao gồm cả rất nhiều người ở các nước khác.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều đối với nó tràn ngập chờ mong.
Có người vượt ngàn vạn dặm mà đến, tìm kiếm cái gọi là Thiên Triêu Thượng Quốc trong miệng các thương nhân. Thậm chí có người vốn là vương tử từ các đại quốc khác, tới đây rồi nhưng lại không muốn rời đi. Ngay cả chúng yêu đều tụ tập ở nơi đó, đến cả Tống Du cũng rất muốn đến đó để được kiến thức một chút phong thái phồn vinh cũng như nơi được xem như đại biểu cho đỉnh cao văn minh của thời đại.
"Nếu như ngươi cũng muốn đi Trường Kinh." Ngô nữ hiệp lại bắt đầu ăn, "Vậy chúng ta nói không chừng còn có thể đụng mặt nhau ở Trường Kinh đấy.”
"Túc hạ có cố nhân ở Trường Kinh ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận