Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 543: Hồi ức về việc nuôi bò và mèo (1)

Đêm khuya dốc núi vẫn như cũ yên tĩnh.
Người trong doanh địa dưới núi đã tán đi rất nhiều, lửa trại đã trở nên tối hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một số người không muốn rời đi mà vẫn tụ tập quanh đống lửa, ca hát nhảy múa, như thể họ có nguồn năng lượng vô tận và sự nhiệt tình.
"Be be...!”
Sau lưng truyền đến tiếng dê kêu.
Tam Hoa nương nương một tay nắm lấy dây thừng, đứng ở bên cạnh con dê, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ con dê, nhỏ giọng nói chuyện với dê.
Nếu không lắng nghe, còn cảm thấy hình ảnh rất tốt đẹp.
Cẩn thận nghe mới phát hiện nàng nói là:
"Con dê con dê ngoan...
"Ban đêm không nên chạy loạn...
"Nơi này có quỷ.
"Ngày mai sẽ ổn thôi.
"Ngày mai sẽ ăn thịt ngươi!”
Tống Du mặt không biểu tình, trong lòng cũng không có chút nào mà thay đổi, chỉ một tay bưng chén, một tay cầm túi nước, đổ nước vào trong chén.
"Ùng ục...!”
Có tiếng nước rất nhỏ truyền đến.
Tam Hoa nương nương nghe thấy, rướn cổ lên mắt nhìn về bên này, thấy chén trong tay đạo nhân là chén của mình, nước cũng kém không nhiều ngược lại nửa chén, vốn định giả vờ như không biết, quay đầu đi chỗ khác, không biết nghĩ đến điều gì lại quay đầu trở lại, do dự đôi chút, liền tự giác đi tới.
"Tam Hoa nương nương nên uống nước!”
Âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, lại là từ chính trong miệng nàng nói ra.
Sau khi nói xong, liền từ trong tay đạo nhân nhận lấy chén nước, ngửa đầu uống ừng ực ừng ực, mấy ngụm đã uống hết.
Uống xong bưng lấy chén, như có điều gì suy nghĩ.
Cảm giác có chút kỳ diệu.
Thời điểm biến thành người, uống nước dường như rất nhanh.
Tam Hoa nương nương sau khi há hốc miệng, quay người đem chén nhỏ thả lại bên trong hầu bao của mình, lúc này mới đi về tới nói với đạo nhân:
"Đạo sĩ ngươi nói, Tam Hoa nương nương cùng con ngựa có thể mỗi ngày tham gia đua ngựa hay không, mỗi ngày đều thắng một con dê trở về? Như thế này chúng ta sẽ có rất nhiều con dê!”
"Như thế không tốt!”
Đạo nhân nhàn nhạt nói với nàng.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì đây là thịnh hội trên thảo nguyên, là người trong thảo nguyên tổ chức, chúng ta là người từ bên ngoài đến, có thể thắng đi một con dê, người ta đã là rộng lượng, không thể quá tham lam!”
Tống Du nói”:
"Mà lại Tam Hoa nương nương rất lợi hại, tranh đoạt với người khác, lộ ra giống như là đang khi dễ người!”
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại!"
"Đúng, người lợi hại nếu như rộng lượng một chút, sẽ rất có mị lực!”
"Mị lực !"
"Cũng là làm người khác yêu thích!”
"Tam Hoa nương nương làm người khác yêu thích!"
"Chuyện này đương nhiên!”
"Vậy Tam Hoa nương nương hai ngày này sẽ không đi, ngày cuối cùng sẽ đi!”
Tiểu nữ đồng vừa nói một bên lặng lẽ liếc về phía đạo nhân:
“Lại thắng một con ngựa trở về? Con ngựa đắt hơn so với con dê!”
"Chúng ta đã có ngựa, hãy để con ngựa kia mà tặng cho người khác đi!”
Tống Du mỉm cười nhìn về phía nàng:
"Tam Hoa nương nương lợi hại như vậy, thực tế không cần thiết cùng tranh đoạt với những tiểu hài tử kia!”
"Đúng a...!”
"Tam Hoa nương nương cảm thấy thế nào?"
"Tam Hoa nương nương cảm thấy ngươi nói đúng!”
"Tam Hoa nương nương rộng lượng!”
"Tam Hoa nương nương lợi hại lại rộng lượng!"
Tam Hoa nương nương lẩm bẩm, nói xong mới quay đầu nhìn về phía con dê sau lưng mình đã thắng được hôm nay, cũng có thể là một con dê duy nhất mình thắng được, hỏi:
"Vậy chúng ta ngày mai làm sao ăn được con dê này?"
"Một con dê lớn như thế, chỉ sợ chúng ta ăn không hết!”
"Đúng a...!”
"Vậy làm sao bây giờ?”
"Vậy làm sao bây giờ?”
"Tam Hoa nương nương nói thế nào?"
"Đạo sĩ nói thế nào!"
"Nếu là Tam Hoa nương nương thắng được con dê, tất nhiên nên để Tam Hoa nương nương đưa ra quyết định!”
"Nếu là Tam Hoa nương nương cùng với con ngựa cùng nhau thắng được con dê, tất nhiên nên để Tam Hoa nương nương cùng với con ngựa đưa ra quyết định!”
Tam Hoa nương nương nói, quay đầu nhìn về phía ngựa đỏ thẫm bên cạnh:
“Con ngựa ngươi nói làm sao bây giờ?"
Nhưng mà đỏ thẫm ngựa chỉ là yên lặng đứng, gặm cỏ trên đất mà ăn, không thèm để ý tới nàng.
Vì vậy, chỉ nhìn một lúc, nàng đành phải đem ánh mắt thu hồi lại, đối mặt với đạo nhân suy tư, rồi mới lên tiếng:
"Chúng ta có thể đem con dê ăn không hết làm thành thịt khô!”
"Thật sao?"
"Đúng a, hiện tại trời nóng, không thể làm thịt khô!”
"Tam Hoa nương nương rất thông minh!”
"Vậy thì chúng ta có thể làm gì khác?"
"Vậy thì chúng ta có thể làm gì khác?”
Tống Du học theo thói quen của Tam Hoa nương nương, đồng thời cũng bắt chước lời nói của nàng, nói thêm:
“Tam Hoa nương nương rất thông minh, chỉ là việc nhỏ, tất nhiên không làm khó được Tam Hoa nương nương!”
"Tam Hoa nương nương rất thông minh...!”
Tam Hoa nương nương tái diễn lời của hắn nói, vừa mới nói xong, lại lập tức nói ra:
"Chúng ta có thể đi tới bên cạnh đem con dê bán đi, đổi thành tiền, dạng này liền có thể một mực mang theo!"
"Tam Hoa nương nương quả nhiên thông minh!”
"Vậy ngày mai Tam Hoa nương nương đi bán!”
"Vậy ngày mai...!”
Tiểu nữ đồng nói lại theo thói quen, nhưng nói được nửa câu liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du liền lộ ra nụ cười:
"Ta cùng với Tam Hoa nương nương!”
"Được rồi!"
"Tam Hoa nương nương ngủ đi!”
"Tam Hoa nương nương không ngủ!”
Tiểu nữ đồng quay đầu nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh:
“Tam Hoa nương nương hôm nay nhìn thấy bên dưới có bán thỏ, con thỏ cũng có thể bán lấy tiền!”
Tống Du có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn quản, đành phải nói ra:
"Vậy chúc Tam Hoa nương nương thu hoạch phong phú!”
"Được rồi!”
Một tiếng hơi khói nổ tung.
Tiểu nữ đồng trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một con mèo Tam Hoa, nghiêng đầu không biết nhìn về phía nơi nào.
Tống Du thở dài một hơi, yên lặng nằm xuống.
Đầu tháng ba, mặt trăng như tơ.
Mở mắt ra là biển sao trên trời.
Đạo nhân nhắm mắt lại.
"Be be...!”
Bên cạnh thỉnh thoảng có tiếng dê kêu.
Con dê này cả đêm đều không yên tĩnh.
Lúc nửa đêm, có quỷ lang thang ở trong núi, có khi ở trong doanh trướng phía dưới xuyên qua, chúng nhìn từ lều này sang lều khác mà không biết đang làm những gì. Đôi khi chạy tới làm hại dê bò của người khác, bị người phát hiện, gây ra tiếng chó sủa khiến một đám người hán tử dũng cảm trên thảo nguyên đành phải hoảng loạn chạy trốn, có khi lại chạy đến đỉnh núi đến, từ bên cạnh đạo nhân đi ngang qua, chỉ là còn chưa kịp lại gần đạo nhân, liền bị một làn khói từ mèo Tam Hoa không biết từ nơi nào chui ra dọa cho bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận