Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 133: Tản bộ ban đêm mà thôi (2)

Chỉ nghe Tống Du nói:
"Ta nghe nói nhiều vị thần linh đều lấy đức hạnh để đắc đạo, Yến Tiên nếu như thật sự tạo phúc cho vạn dân, xứng đáng đạt được sự kính trọng của bọn họ, nếu có ai dám mạo hiểm chiếm lấy công đức của Yến Tiên, phẩm hạnh như thế, sao còn có thể xem là thần?"
Nói rồi hắn chỉ cười cười, vung tay lên:
"Không bằng lấy một mồi lửa đốt sạch sẽ!"
Trong lòng lão Yến Tiên nhất thời chấn động.
Lời này thực chất có lý, người người đều có thể nói.
Có thể được nói ra từ trong miệng của truyền nhân Phục Long Quan, sao có thể so sánh với lời của người bình thường nói được chứ?
Thần đạo ban đầu đến từ nhân loại, thần là thần của loài người, sau cùng vẫn dựa vào nhân loại. Dù cho phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi, còn thần linh thì lâu dài, nhân loại suy yếu, thần linh hưng thịnh, nhưng đất trời này vẫn là đất trời của phàm nhân, Lão Yến Tiên rất sớm đã minh bạch ai mới là chân chính sủng nhi của thế giới này.
Mà Phục Long Quan, lại là tu sĩ nằm trên đỉnh của nhân loại.
"Tiên sinh..."
Lão Yến Tiên vội vàng bảo thiếu niên bên cạnh lui ra, lúc này mới cung kính nói với Tống Du: "Mời tiên sinh chỉ giáo..."
"Ở chỗ này..."
"Tiên sinh cứ việc nói, ngọn núi này đã được cách âm."
"Yến Tiên thật biết lo nghĩ..."
"Cũng chỉ có như thế, để tiên sinh chê cười rồi.”
"Vậy chúng ta cứ tùy tiện tâm sự."
"Tùy tiện tâm sự?"
"Tản bộ trong núi, tùy tiện tâm sự."
"Tốt!"
Lão Yến Tiên cũng không nhiều lời, chống lấy quải trượng đứng lên, mời hắn đi tản bộ ở hậu sơn.
Gió đêm mát lạnh, thềm đá êm đềm.
Hai giọng nói luân phiên vang lên trong màn trời đêm.
"Chim én vốn là loài chim di trú?"
"Ta không biết chim di trú là gì?"
"Mùa đông thì bay về phía nam, mùa hạ thì bay về Đại Yến, chính là chim di trú."
"Đúng vậy."
Yến Tiên gật đầu nói với hắn: "Phần lớn tộc ta đều như vậy, nếu không trải qua tạo hóa, sau khi thành yêu rồi hóa hình, sẽ không cần mỗi năm phải bay qua phương nam tránh rét."
"Yến Tiên còn nhớ rõ chuyện trước khi bản thân thành yêu hóa hình không?"
"Cái này thì... Đã quá xa xưa rồi..."
Yến Tiên lắc đầu, lại dừng một lát: "Nhưng sau khi ta thành yêu hóa hình cũng vẫn còn đi qua rất nhiều lần."
"Thật là ao ước a."
"Việc sau khi thành yêu hóa hình rất nhiều lần đi qua đó, cũng là chuyện hơn trăm năm trước, sau khi ta cảm giác được thân thể đã bắt đầu già yếu, cũng chỉ đi qua thêm một lần. Tuy nhiên lần ấy không phải là để tránh rét, ta đã trãi qua thời gian nhiều năm như vậy, bay cũng xa hơn so với những con chim én khác mỗi khi đi di trú." Yến Tiên nói, "Lớn tuổi, nên nghĩ muốn đi nhìn một chút con đường trước kia mình từng bay qua."
"Là địa phương nào vậy?"
Trong mắt Tống Du tràn ngập hiếu kì.
"Chim én khác nhau sẽ bay về địa phương khác nhau. Lần đầu ta bay đến nơi tránh rét, chỉ bay hơn vạn dặm. Nhưng ta đã đi qua rất nhiều địa phương khác nhau, nhất là sau khi đã thành yêu hóa hình, có khi sẽ cố ý đổi sang một phương hướng khác, đi tìm địa phương khác nhau ở phương nam, đôi khi cũng sẽ trò chuyện với chim én tình cờ gặp trên đường, đi tìm những địa phương mà bọn chúng nhắc tới."
Yến Tiên cũng mặc kệ hắn hỏi để làm gì, chỉ hỏi thì trả lời, đồng thời âm thầm suy tư hắn thâm ý, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, giống như thật sự chỉ là tùy ý vừa đi dạo vừa tâm sự trên núi mà thôi.
Dứt khoát không nghĩ thêm nữa, tiếp tục nói:
"Sau khi đã bay mấy nghìn dặm, nhiều lúc không phải bay ra biển, thì cũng là đến đảo nhỏ, thậm chí là lục địa khác, đất đai và phong tục tập quán có nhiều khác biệt so với Đại Yến, địa phương mà chim én bay xa nhất đã giáp với biển. Mà ở đối diện bờ biển kia cũng có chim én, đến từ nhiều nơi của phương bắc, muốn đi đến nhiều nơi khác nhau ở phương nam, nhất thời khó có thể nói rõ được."
"Yến Tiên mới là người nhìn thấy được đất trời chân chính a!"
Tống Du không khỏi cảm khái một câu, cũng không che giấu ao ước của mình.
"Đã là thiên tính, cũng là bất đắc dĩ."
"Sau khi thành Yêu cũng là như thế ư?"
"Người trẻ tuổi thích đuổi theo gió a."
Lúc nói chuyện hai người đã đi đến một khu rừng rậm rạp.
Bên tai đều là tiếng gió luồng qua núi rừng.
Tống Du vừa đi vừa hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, thật sự giống như đang nói chuyện phiếm: "Yến Tiên có biết nhân khẩu của quốc gia ta hiện tại có bao nhiêu không?"
"Một vạn vạn lại thêm chín nghìn vạn [1]."
"Nhân khẩu của tiền triều là bao nhiêu?"
"Trong năm đầu của tiền triều, đại chiến vừa tắt, triều đình chấn chỉnh hộ khẩu và thuế, bất kể già trẻ đều viết vào hộ khẩu, nhân khẩu hai nghìn vạn, trăm năm sau tăng ít nhất cũng phải gấp đôi, những năm cuối thường khoản tám nghìn vạn."
"Yến Tiên thật sự là thông cổ hiểu kim a."
"Chỉ là sống đủ lâu mà thôi.”
"Vậy vào sao Đại Yến bây giờ lại nhiều hơn gấp hai lần so với những năm cuối của tiền triều?"
"Tất nhiên là bởi vì Đại Yến chú trọng dân sinh cùng kinh tế, bách tính có cuộc sống tốt, nhân khẩu tự nhiên sẽ cấp tốc tăng trưởng." Yến Tiên nói, "Sau tiền triều là mấy chục năm loạn thế, lúc Đại Yến khai triều chỉ có bốn nghìn vạn nhân khẩu, đến trăm năm trước mới tăng trưởng đến hơn vạn vạn, khụ, lão hủ không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."
"Nơi đây ngăn cách tai vua, Yến Tiên cùng ta tùy tiện tâm sự, có cái gì không thể nói được?"
"Kỳ thật đã thành nguy loạn."
"Quá nhiều người cũng là tai họa."
"Tiên sinh tuổi còn trẻ, vậy mà có thể lý giải như vậy, đúng là khó có được." Lão Yến Tiên rất tự nhiên tán thưởng một câu, "Trăng tròn rồi sẽ lại khuyết [2], sự tình trong thiên hạ chính là như thế, thịnh cực tất suy."
"Yến Tiên có biết, về sau sẽ giải quyết như thế nào không?"
"Tể tướng của Đại Yến khi ấy tên là Hà Phát, đã ban phát thượng sách, trả lại đất đai cho người dân, đưa một loại cây lúa từ Phương Đông vào, sản lượng trên mỗi mẫu đất tăng lên, lúc này mới qua được nạn này, lúc bấy giờ tạo nên một thời thịnh thế trước nay chưa từng có." Yến Tiên nói đến đây không khỏi liên tục thở dài, "Đáng tiếc là, lại không có được một kết cục tốt, còn may là dân chúng cảm niệm ân đức của hắn, tự phát xây miếu, giúp hắn sau khi chết có thể thành thần, hiện tại đã đứng trong hàng ngũ tiên nhân, cũng nhận được sự kính trọng ở trong Thiên Cung."
"Nhưng bây giờ Đại Yến có đến một vạn vạn thêm chín nghìn vạn dân chúng, nhiều gấp mấy lần so với khi ấy, trên cả đoạn đường đi này của tại hạ, thấy nhiều bách tính nghèo khổ, đất cày thì ít, mà nhân khẩu thì nhiều, trong nhà không có lương thực, chẳng phải là tình cảnh của trăm năm trước hay sao?"
"Tiên sinh muốn nói, thiên hạ muốn loạn?"
"Cứ tiếp tục như thế, mâu thuẫn ngày càng sâu, bách tính không có đất để trồng trọt, không có lương thực để ăn, chỉ sợ là muốn loạn. Trừ phi tái xuất thêm một vị công thần, lợi hại hơn vị công thần ngày trước." Tống Du dừng một chút, "Chỉ là chuyện tại hạ muốn nói lại không phải cái này."
"Ồ?"
Lão Yến Tiên nghi ngờ nhìn về phía Tống Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận