Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 162: Còn hơn cả vạn loài (1)

Tống Du đi từ từ, tỉ mỉ nhìn.
Có thể cảm giác được những yêu tinh quỷ quái này đối với người xâm nhập là hắn có một loại tình cảm không đồng nhất, có thân thiết, có cảnh giác, có hiếu kì, có mâu thuẫn, thậm chí còn có cả sợ hãi.
Cho nên hắn cũng không nói gì, trước tiên phải quan sát đã.
Tiền của những yêu tinh quỷ quái này sử dụng chính là tiền tệ của nhân loại, chỉ là không giới hạn triều đại, triều đại nào cũng được sử dụng.
Duy chỉ không thấy dùng ngân lượng.
Giá cả của thương phẩm không giống với thành trấn ở dưới núi.
Nồi, bát, lò, các loại đồ sắt bán với giá rất đắt, nhưng lại bán rất chạy, y phục vải vóc các loại giá cả rõ ràng cao hơn so với thành trấn dưới núi, các loại thịt thì lại có giá thấp hơn, ngược lại là một số bảo vật trên núi mà người dưới núi, đặt biệt là những người trong thành cảm thấy ly kỳ, thì với bọn họ lại rất phổ thông, ở nơi này số lượng vừa nhiều giá thành lại còn rẻ.
Còn có một số đồ vật bên ngoài hiếm thấy, giá cả khác nhau.
Thế mà còn có bán cả sách.
Danh phẩm nổi tiếng, đạo kinh phật thư, lại còn có cả người viết tuyển tập nhưng câu chuyện ma quái.
Trong lòng Tống Du nổi lên một loại ý nghĩ rằng nếu có thương nhân tới đây, lui tới đầu cơ trục lợi, khẳng định kiếm được rất nhiều tiền, sợ rằng đây sẽ là một con đường tơ lụa nhỏ.
Trong lòng Tống Du cười thầm, đi về phía quầy hàng thứ nhất.
Đây là một quầy hàng bán thịt nguội.
Toàn bộ đều là thịt heo nguội, sau lớp mỡ, màu sắc của nó vô cùng đẹp, thêm ánh nến chiếu lên trên, màu đỏ của chúng càng thêm mê người. Thủ nghệ không phải là cực phẩm, thì cũng là chất thịt rất tốt.
Chủ quán là một vị nam tử cao lớn, đầu của hắn ta là một cái đầu báo.
"Chủ quán hữu lễ."
Tống Du đi đến trước quầy hàng, cúi đầu nhìn, duy trì lễ phép, hỏi chủ quán: "Xin hỏi thịt nguội bán thế nào? Tiền của Đại Yến có nhận không?"
"Rầm!"
Cây đao chặt thịt ghim vào bên trong tấm thớt.
Chủ quán đầu báo nhìn Tống Du chằm chằm, đôi mắt căng tròn, đồng tử bên trong chỉ còn lại một chấm nhỏ, cái mũi hít hít vài lần, lại nhìn hắn một hồi, mới nói:
"Ngươi là con người?"
"Đúng vậy."
"Làm sao ngươi đến được đây?"
"Tại hạ ngao du thiên hạ, dọc đường đi ngang qua núi này, trước khi ngủ thấy bên núi này có đèn đuốc, đi theo hướng ánh đèn cùng dọc theo đường nhỏ, đến được đây."
"Ngươi nên ra ngoài đi."
"Tất nhiên là muốn đi ra ngoài.”
Tống Du cười, thi lễ: "Chỉ là đến thì cũng đã đến, không ngại đi nhìn ngắm, dạo chơi rồi mới đi."
"Đi mau!"
"Ta thấy thịt nguội chủ quán bán chính là loại thượng phẩm, đêm nay vừa lúc hái được một ít nấm trên núi về nấu súp, lúc uống còn đang suy nghĩ, nếu có thêm một con gà mái hoặc một miếng thịt nguội thượng hạng bỏ vào..." Tống Du lắc đầu cười cười, "Đúng lúc gặp được túc hạ, có thể thấy là hữu duyên."
"Không bán cho con người."
"Vì sao?"
"Đây không phải là nơi để con người đến."
"Trong thành trấn dưới núi, yêu quỷ thế nhưng không ít." Tống Du dừng một chút, "Vì không phải là nơi con người có thể đến, cho nên có thể ở tại nơi này gặp được chủ quán, mới càng là việc không dễ."
"Ngươi thật sự muốn mua?"
"Hỏi thử một chút."
"Một trăm xu một lạng thịt!"
Bất tri bất giác, yêu tinh quỷ quái trong núi đã vây lại thành một vòng, giống như là đi nhìn thứ gì đó hiếm lạ, nhìn chằm chằm cuộc đối thoại của bọn hắn.
Tống Du chỉ cúi đầu tinh tế đánh giá:
"Đây là thịt heo rừng?"
"Ở đâu ra nhiều thịt heo rừng như vậy cho ngươi ăn? Chính gia gia đây nuôi." Chủ quán lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
"Cũng là được nuôi đến rất tốt."
"Ngươi muốn mấy lạng?"
"Chỉ là ta có chút không hiểu..."
Tống Du lắc đầu, ngẩng đầu đối mặt với vị chủ quán đầu báo này: "Vì sao túc hạ bán cho người khác một trăm văn một cân, bán cho ta lại đến một trăm xu một lạng?"
Chủ quán nhìn hắn chằm chằm, thậm chí xích lại gần hắn một chút, lại không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên mặt hắn, vì vậy, thấy rằng tên này dường như cũng không có chiêu gì, lúc này mới nói:
"Không mua thì đi nơi khác mà mua! Những tên ma quỷ bày quầy đằng kia có lẽ sẽ bán cho ngươi!"
"Vì sao? Bởi vì ta là con người?'.
"Phải đấy thì làm sao?"
Tống Du ngược lại hơi nghi hoặc một chút.
Nơi đây yêu quỷ tinh quái loại nào cũng có, các loại con đường, không thiếu loại trước khi thành tinh là thiên địch của nhau, đều có thể ở chung vô cùng hài hòa, vì cái gì lại hết lần này đến lần khác bài xích mình?
"Ta chưa từng bởi vì túc hạ là yêu mà khinh thường túc hạ, vì sao túc hạ lại khinh thường ta bởi vì ta là con người?"
"Ngươi không biết? Nơi này không chào đón con người."
"Vì sao?"
"Ở đâu ra nhiều cái vì sao như vậy!?" Chủ quán có chút buồn bực, "Con người không phải cũng không chào đón yêu quỷ sao?"
"Túc hạ thấy dáng vẻ của ta có giống không chào đón hay không?"
Bị hắn hỏi đến như vậy, chủ quán thật đúng là sững sờ một chút.
Lập tức một lần nữa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại tên đạo nhân này, thấy hắn thân đang ở thế giới của yêu quỷ, không chỉ bình tĩnh tự nhiên, mà lại còn không sợ hãi chút nào, cũng không tỏ ra căm ghét, ánh mắt lập tức quét đến bên chân của tên đạo nhân này, thấy một con mèo Tam Hoa đang đứng giống như người, dựa vào bên chân của đạo nhân kia, ngẩng cao đầu lặng lẽ nhìn mình, một cái móng vuốt còn đang kéo lấy ống quần của đạo nhân.
Chủ quán nghĩ một lát, mới hừ lạnh một tiếng:
"Con người gian trá lại giảo hoạt, tâm ngoan thủ lạt, ngươi nhìn ra sau lưng có nhiều sơn yêu sơn quỷ như vậy, tinh quái tự nhiên, trừ số ít dã quỷ, có được mấy tên thích người đâu?"
"Lời này của túc hạ sai rồi."
Tống Du cũng không đồng ý với cách nói của hắn: "Trong truyền thuyết của con người chúng ta, yêu tinh quỷ quái phần lớn cũng không phải là người tốt, thường có chuyện hại người hại mệnh. Có thể là đa số nhưng không có nghĩa là tất cả đều như vậy, những yêu tinh quỷ quái hại ngươi hại mệnh nhưng không có nghĩa là tất cả yêu tinh quỷ quái đều làm vậy, giống như ta đến đây, cũng chưa từng bởi vậy mà kỳ thị túc hạ, vì sao túc hạ lại vì nguyên nhân này mà kỳ thị ta?"
"Ngươi..."
"Túc hạ nên điều hòa lại khí tức." Tống Du vội vàng an ủi, "Đều đã thành yêu, vẫn cần kiên nhẫn mới phải, quá mức táo bạo dễ giận, việc tu hành sẽ trở nên vô ích."
"Ngươi nhất định phải mua thịt nguội chỗ ta hay sao?"
"Cũng không nhất định phải mua, chẳng qua là cảm thấy chất lượng tốt, có ý định mua, thế nên mới tới hỏi một chút." Tống Du hòa khí nói, "Mua với không mua, ban đầu liên quan cũng không lớn, nhưng túc hạ lại đối xử với ta như thế, làm ta có chút không hiểu, cho nên không khỏi nói nhiều thêm hai câu với túc hạ, nếu có chỗ mạo phạm, ừm, nếu có chỗ mạo phạm, túc hạ phải có kiên nhẫn."
"Ngươi muốn..."
Trước khi lời nói của chủ quán nói xong, đám người đứng xem bên cạnh đột nhiên dạt sang hai bên tạo thành một con đường từ xa có hai bóng người chen chúc nhau đi tới.
Tống Du cùng chủ quán đều nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận