Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 400: Nhìn thấy cố nhân (2)

Điều này thật là tồi tệ, khả năng am hiểu nhặt củi của Tam Hoa nương nương không phát huy được tác dụng, thay vào đó lại bị đẩy vào điểm yếu về tiền bạc.
Sau khi lau mặt, Tống Du cũng lau tay, sau đó xếp khăn, quay lại nhìn về phía nàng, nói ra:
"Tuy nhiên tại hạ biết được một loại pháp thuật, liên quan đến phép hỏa mà Tam Hoa nương nương vẫn đang học, bắt đầu từ Hỏa Dương Chân Quân nơi đó mượn một điểm hỏa quang, chuyên dùng để thắp sáng đèn lồng không có nến hay không có dầu thắp đèn, có thể sáng cả đêm!”
"Dạy cho Tam Hoa nương nương!”
"Thế nhưng là Tam Hoa nương nương phải trước học được bài thơ này!”
Tống Du một bên lên giường một bên giảng đạo lý:
“Dù sao Tam Hoa nương nương trước nói muốn học thơ, đạo lý tới trước tới sau Tam Hoa nương nương là hiểu rõ. Nếu như học pháp thuật này trước, đối với bài thơ này không công bằng!”
"Không công bằng!”
"Đúng vậy a, nó sẽ khổ sở!”
Tiểu nữ đồng thần sắc lần nữa ngưng lại, biểu lộ kiên định.
Tống Du thì đã nằm lên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
"Đạo sĩ...!”
"Ừm?"
"Bài thơ này đọc làm sao?"
Tống Du có một loại linh cảm không lành.
Không ngoài dự đoán -.
Mèo con hiếu học, trong đêm cố gắng, hỏi hắn một lần lại một lần, thật vất vả cũng học thuộc lòng, lại gọi hắn dạy nàng viết.
Khuyên nàng đi ngủ cũng không được, Tam Hoa nương nương sẽ nói cho hắn biết, đêm qua nàng còn tại phủ thượng Lăng Tham Quân bắt chuột.
Cũng không biết rất trễ mới ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tống Du khi mở mắt ra, chỉ thấy có một con mèo Tam Hoa nằm sấp bên cạnh, hơi híp mắt lại, thấy hắn vừa tỉnh, ngáp một cái, lập tức đứng dậy, lắc lắc đầu, tỉnh táo trở lại.
"Tam Hoa nương nương đã học thuộc, cũng đã biết viết rồi!”
"Khi nào dạy Tam Hoa nương nương pháp thuật?"
"Chờ một lúc đi!”
"Chờ một lúc!”
"Hiện tại dưới lầu hình như có một vị cố nhân, có thể phiền Tam Hoa nương nương xuống dưới giúp ta mở cửa, thỉnh khách nhân đi vào được không?"
Tống Du nói:
“Nói với khách nhân, ta mới tỉnh ngủ, đi rửa mặt trước!”
"Được rồi!”
Mèo con vừa nghiêng đầu, liền nhảy xuống giường.
Dáng người nhẹ nhàng mà ưu nhã.
Lúc rơi xuống đất đã là một tiểu nữ đồng.
Tống Du thì không chút hoang mang mặc y phục, không có đạo lý quần áo không chỉnh tề đi tiếp khách, cũng không có đạo lý mặt không rửa đã đi gặp khách, thế là lại đi xuống lầu rửa mặt, ngầm trộm nghe thấy phía trước có tiếng mở cửa, còn có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng tinh tế của tiểu nữ đồng.
"Là ngươi nha?"
"Xin hỏi nơi này chính là nơi ở của Tống tiên sư?"
"Đúng, Tống đạo sĩ!”
"Xin hỏi túc hạ là...!”
"Ta là Tam Hoa nương nương!”
"Đúng là Tam Hoa nương nương! Thất kính thất kính!"
"Ngươi vào đi, nói với ngươi, đạo sĩ mới tỉnh ngủ, trước đi rửa mặt, Tam Hoa nương nương rót cho ngươi một ly nước!”
Cơ bản chỉ là lặp lại những lời nhắc nhở của hắn đối với nàng.
Tuy nhiên Tam Hoa nương nương biết được phải giúp khách nhân rót một ly nước, cũng đủ làm cho hắn cảm thấy vui mừng.
Rửa mặt hoàn tất, lúc ra ngoài, Thôi Nam Khê đã ngồi ở lầu một, trước mặt đặt một chén nước, hắn cũng không dám đụng, ngồi trên ghế chỉ dám chạm một nửa môn, ánh mắt muốn nhìn về phía trước, nhưng không kiểm soát được việc bay qua lại, nhìn trộm tiểu nữ đồng ngồi đối diện hắn, trông rất cứng nhắc.
Một thị vệ đi theo phía sau, cũng rất cứng nhắc.
Ngược lại là tiểu nữ đồng một mặt như thường, ngồi tại trên ghế đung đưa chân, phát hiện hắn có điều không đúng, còn nghi ngờ nhìn về phía hắn, chờ hắn tránh đi ánh mắt, nàng càng trở nên hứng thú hơn, thẳng thắn nhìn hắn chằm chằm.
"Thôi Công!”
Tống Du rốt cuộc cũng đi ra.
"Tiên nhân!"
Thôi Nam Khê lập tức đứng lên, trên mặt vừa kích động, lại vừa vui sướng.
"Thôi Công chớ có gọi ta như thế!”
"Tiên sư!"
"Thôi Công mời ngồi!”
Tống Du mỉm cười với hắn, mời hắn ngồi xuống, đồng thời ngồi ở một bên khác:
“Lần trước từ biệt ở núi Vân Đỉnh, bất tri bất giác không ngờ đã qua một năm, nhìn khí sắc Thôi Công không tệ!”
"Nhờ phúc của tiên sư, hết thảy khỏe mạnh!”
Thôi Nam Khê vội vàng nói:
“Trước đây Thôi mỗ đã nghe nói một việc ở phủ Thái úy, liền cảm thấy vị tiên nhân trong truyền thuyết kia cùng với tiên sư có chút giống, nhưng không cách nào xác định, lúc ấy liền muốn tới tìm kiếm hỏi thăm tìm tòi một chút có phải là tiên sư ở trước mặt hay không. Nhưng khi cùng với Tư Nhạc tới đây, lại phát hiện tiên sư đại môn khóa chặt, Thôi mỗ nói chung cũng hiểu rằng tiên sư không muốn bị quấy rầy, thế là không có tới nữa, không nghĩ rằng tại hội đèn lồng lại hữu duyên nhìn thấy tiên sư!”
Nói xong hắn nhịn không được lại đứng dậy hành lễ:
"Thật là may mắn, thật là may mắn a!"
Thị vệ sau lưng cũng đi theo hành lễ.
"Tại hạ vài ngày trước lúc ở trong trà lâu uống trà, tại hạ có nghe một số người đọc nói về văn chương mà Thôi Công đã viết!”
Tống Du vừa cười vừa nói:
“Một số người đọc đã sao chép và bán trên đường, tại hạ cũng mua về đọc, thiên văn chương này của Thôi Công có lẽ thực sự đáng để lưu truyền thiên cổ!”
"Chỉ là mượn được chút tiên khí của tiên nhân...!”
Lúc này thực tế là không có chuyện để làm, Tống Du đã pha trà cho hắn, hai người cùng nhau trò chuyện về quá khứ.
Thôi Nam Khê nói về tình hình gần đây của núi Vân Đỉnh khi hắn rời khỏi huyện Thạch Túc về kinh thành, đồn đại về sự ảnh hưởng của những tin đồn về Chân Tiên trên núi Vân Đỉnh đối với Bình Châu. Chính kể về đại điển mà hắn đang biên soạn cùng với những người học rộng biên soạn đại điển cùng hắn, đôi khi cũng thỉnh giáo Tống Du một chút liên quan tới Huyền Môn, tri thức tu hành, có vẻ như muốn đề cập đến những điều này trong đại điển.
Như thế một phen đàm luận, tất nhiên là vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận