Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 221: Thẳng hướng Trường Kinh mà đi (1)

Họa Trung Tiên Tử múa xong, tất cả đều về bên trong bức họa, Bắc Sơn đạo nhân lại gọi các đệ tử của hắn lên biểu diễn.
Tuổi của những đệ tử này có lớn có nhỏ, có nhìn còn lớn tuổi hơn so với Bắc Sơn đạo nhân, đều có bản lĩnh, đặt ở bên ngoài, cũng có thể được hô một tiếng cao nhân. Có ít người biết một vài pháp thuật thuần tính thưởng thức hoặc có tính thưởng thức nhất định, bị sư phụ kéo tới trợ hứng.
Các đệ tử cũng không dám từ chối.
Có người thổi một hơi, trong sương mù đầy đất nở hoa.
Có người đánh ra một chiêu, chén rượu hiện rồng.
Có người thổi tắt ngọn đèn, trên nóc nhà nhất thời có Chu Thiên Tinh Đấu chiếu xuống.
Đều là một vài tiểu pháp thuật, có một vài được ghi chép bên trong Phục Long Quan, có chút thì không có, Tống Du cũng mặc kệ những đạo trưởng này khi bị sư phụ kêu đi ra có tình nguyện hay không, dù sao hắn vừa ăn vừa nhìn, cũng thấy cao hứng.
Sau bữa ăn các đệ tử nhao nhao tán đi, cũng thu dọn thức ăn trên bàn, chỉ lưu đài sen và rượu, ngọn đèn cũng tiếp tục chiếu sáng, bên trong tiệm cơm chỉ còn Tống Du, Bắc Sơn đạo nhân cùng mèo Tam Hoa.
Ngọn đèn mờ nhạt lung lay chiếu sáng. Bắc Sơn đạo nhân từ bên trên chủ vị ngồi bên cạnh vào Tống Du, tiếng nói chuyện phiếm với hắn, mèo Tam Hoa đoan chính ngồi xổm ở một bên, nghiêm túc nghe cũng nghiêm túc nhìn, con mắt phản chiếu ánh nến, sáng lóng lánh.
"Ta kính Tống đạo hữu một chén. ".
"Khách khí khách khí. ".
Tống Du cũng giơ ly lên, hắn không thích uống rượu, thế là chỉ nhấp nhỏ một ngụm."
Tống đạo hữu khi nào xuống núi du lịch?".
"Ước chừng hai năm trước. ".
"Không biết xuống núi đến nay, lại gặp bao nhiêu chuyện lý thú, bao nhiêu phong cảnh? Không ngại nói nghe một chút, nói không chừng con đường đạo hữu đã đi qua, bần đạo cũng đã từng đi qua, nhìn xem phong cảnh trước đây và hiện tại còn giống nhau hay không?"
Tống Du lộ ra nụ cười. Muốn nói chuyện lý thú gặp phải từ khi xuống núi đến nay, chính là quá nhiều, bao nhiêu phong cảnh, bao nhiêu người, đều nhất định muốn ghi khắc cả đời, nhất thời thật khó giảng giải.
Tuy nhiên cũng có một sự kiện, trong lòng có ý tìm người nói chuyện phiếm, nhưng lại tìm không thấy người.
Trước mặt vị Bắc Sơn đạo nhân này cũng không đơn giản, kiến thức rộng rãi, pháp lực cao cường, lại lâu dài ẩn cư ở đây, đến nơi đây ăn cơm uống rượu, vừa hay nói chuyện phiếm.
Thế là Tống Du ngẫm lại, mượn ánh sáng ngọn đèn hơi tối tăm, quay đầu đối mặt cùng Bắc Sơn đạo nhân, trên tay thì bóc lấy hạt sen: "Tại hạ đoạn đường này đi tới, ngược lại thường thường nghe người ta nói đến Địa Phủ cùng luân hồi, những thuyết pháp này và tư tưởng có cảm giác xâm nhập nhân tâm, lại không biết từ khi nào bắt đầu. ".
Bắc Sơn đạo nhân nghe xong, ánh mắt cũng lập tức đọng lại, hơi cau mày.
Lấy đạo hạnh của hắn, tự nhiên sẽ hiểu liên lụy trong đó. Thế gian sở dĩ có Thần, Thần là Thần, không phải là do mọi người tin tưởng có Thần hay sao?
Chu Lôi Công trước kia chỉ là tổng bổ của Trường Kinh, lúc còn sống cũng là nhục thể xác phàm, nếu không như thế nào bị người ám toán vây giết? Nhưng bây giờ hắn sở dĩ ở trên bầu trời, trở thành Lôi Công, nắm giữ lực lượng Thiên Lôi thần phạt, yêu quỷ ác nhân trong thiên hạ đều sợ hắn, thần chức thần lực này từ đâu mà đến.
Năm đó Thiên Cung làm sao xuất hiện?
Xích Kim Đại Đế làm sao ra đời?
Nhưng bây giờ tất cả mọi người bắt đầu tin tưởng Địa Phủ luân hồi.
Bắc Sơn đạo nhưng không có lập tức trả lời, mà đối mặt với Tống Du nói chuyện phiếm khác, giống như chưa nghe câu hỏi trước, nói: "Đạo hữu mới xuống núi hai năm, cũng không đi mấy châu nhỉ?".
"Lúc này mới là châu thứ tư. ".
Bắc Sơn đạo nhân hồi tưởng một lúc, biết được tuyến đường của hắn: "Còn chưa có đi qua Trường kinh, cũng không có đi qua phương Bắc, phương Đông.
"Đang định đi Trường Kinh. ".
"Rất tốt rất tốt. ".
Bắc Sơn đạo nhân rõ ràng đi qua Trường Kinh, chỉ cười ha hả nói: "Nếu để quốc sư trong triều biết được truyền nhân thế hệ này của Phục Long Quan đến Trường Kinh, không biết sẽ có biểu lộ ra sao. ".
"Đạo huynh đi qua Trường Kinh?"
"Đi qua. ".
"Gặp qua quốc sư?".
"Gặp qua".
Bắc Sơn đạo nhân lại ngẩng đầu uống một mình, mỉm cười nói: "Quốc sư này xuất xứ từ Lộc Minh Sơn, ngươi có biết. ".
"Thì ra là thế. ".
Tống Du sớm đã nghe nói qua sự tích của vị quốc sư này, cũng đã được nghe nói về chiến tích của hắn, bản lĩnh, sớm có suy đoán hắn là người nhận truyền thừa từ Lộc Minh Sơn, hiện tại xem như được chứng thực.
Lộc Minh Sơn cùng Thanh Thành Sơn, đều là núi, là một trong mấy đại danh sơn của Đạo giáo. Nghe nói trên Lộc Minh Sơn có Phụng Thiên Quan nổi danh, dù không có bản lĩnh hàng yêu trừ ma, tụ mấy làm mưa, lại đọc hiểu kinh lược sách sử lại biết được đoán mệnh xu cát tị hung, cũng rất thông minh, có học vấn, lại am hiểu dòm Thiên Mệnh tương lai, biết một chút tạp thuật, nói ra là đi con đường giống với vị Thiên Toán sư tổ năm đó đi.
Là phụ tá trời sinh, một quân sư tài năng.
Ba triều đến nay, quan lại quyền quý thậm chí Thái Tử, hoàng đế đều thích nhất thỉnh giáo các đạo trưởng của Lộc Minh Sơn, cũng thích nhất mời đạo trưởng Lộc Minh Sơn làm phụ tá, tuy nhiên làm được quốc sư cũng chỉ có một vị này, thời điểm còn lại triều đình cơ hồ không có thiết lập chức vị quốc sư, đủ thấy bản lãnh của hắn.
Lại nghe Bắc Sơn đạo nhân nói:
"Quốc sư này biết cách đùa bỡn quyền mưu nhân tâm, cũng có chút bản sự về thôi diễn bố trí, cũng coi như có lợi dành cho đất nước, có rất nhiều thượng sách ích nước lợi dân. Trước đây ít năm phương bắc đại thắng, uy chấn tứ hải, cũng có công lao của hắn, chỉ là huyên náo sinh linh đồ thán dân chúng lầm than, hiện tại phía bắc vẫn là một mảnh rối loạn, bần đạo không bình luận công tội, chỉ sợ hậu nhân cũng giảng không rõ ràng. ".
"Chẳng lẽ thuyết pháp này có quan hệ đến quốc sư?".
"Kính đạo hữu một chén. ".
Bắc Sơn đạo nhân cười nâng chén gật đầu: " Nói về chuyện Địa Phủ luân hồi, sớm đã có manh mối, cùng mọi phương diện đều có quan hệ, khi đó chỉ sợ vị quốc sư kia còn không có sinh ra, là thuyết pháp tự nhiên đản sinh ra. Chẳng qua hiện nay sở dĩ càng truyền càng xa, xâm nhập nhân tâm, bên trong xác thực có bóng dáng của quốc sư. ".
"Đạo huynh lại như thế nào biết được?".
"Ha ha".
Bắc Sơn đạo nhân cười không nói.
Chỉ là nói chuyện phiếm ngẫu nhiên gặp phải, Tống Du cũng không truy vấn, chỉ lại nói: "Chẳng lẽ vị quốc sư kia muốn tạo ra Địa Phủ cùng luân hồi?".
"Lửa cháy thêm dầu mà thôi. ".
"Cũng là lợi hại. ".
Thiên hạ quả nhiên vô số người tài ba.
Lịch sử cũng quả nhiên xuất hiện đặc sắc.
Tống Du không khỏi có chút cảm thán.
Chỉ bất quá bây giờ đỉnh đầu tuy có Thiên Cung, nhưng nói trắng ra Thiên Cung chỉ là các thần linh tổ kiến mà thành, có thiên điều buộc, mỗi người quản lí chức vụ của mình mà thôi, bản thân Thiên Cung cũng không có bao nhiêu năng lực khác. Nhưng nếu Địa Phủ chỉ là một cái giá đỡ vô cùng đơn giản do Âm Thần tạo thành cùng loại với Thiên Cung, thế thì dễ dàng, cần phải liên lụy luân hồi, đây chính là chuyện thượng thiên, đây là chuyện chỉ dựa vào nguyện lực của sinh linh mà có khả năng đạt thành sao?
Nói với Bắc Sơn đạo nhân chuyện này, Bắc Sơn đạo nhân cũng không biết.
"Bần đạo ngược lại không quản quốc sư và triều đình như thế nào thêm dầu vào lửa cháy, lại là vì kiếm chác thần chức, lợi ích gì. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận