Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 132: Tản bộ ban đêm mà thôi (1)

"Ai..."
Lão Yến Tiên thở dài thật sâu, nâng chén muốn uống, nhưng lại buông xuống, nói với hắn: "Đáng thương ta dù đã mượn thiên cơ từ Thiên Toán đạo hữu, tạo phúc một phương, nhưng chung quy ta vẫn là dị loại, là kiêng kỵ của thiên cung, lấy lương thực từ kho quan nên cũng khiến triều đình không thích..."
Thanh âm khó tránh khỏi có mấy phần bi thương.
"Đáng thương tộc ta vốn là chim yến, từ xưa đã ở chung với con người, gần gũi với người, sao có thể giống những loài yêu hóa hình khác làm ra những việc gây nguy hại đến nhân loại chứ?"
Trong lòng Tống Du thốt ra một tiếng quả nhiên.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn cung kính như cũ, chỉ hỏi: "Năm đó Yến Tiên bảo vệ một vùng tránh khỏi mưa gió, đã là tạo phúc cho vạn chúng sinh linh, vì sao còn muốn mạo hiểm, đi lấy lương thực từ kho quan ở nơi khác? Yến Tiên nên biết nếu vị thiên tử đang tại vị lúc ấy có tính cách giống đương kim thiên tử hiện tại, sợ là cho dù thế nào cũng sẽ không để Yến Tiên yên ổn."
"Sao ta có thể không biết cơ chứ?”
Yến Tiên lại thở dài: "Nhưng ta đã hứa hẹn với Thiên Toán đạo hữu, phải tận tâm tận lực, không để bất kỳ một ai chết đói ở nơi này. Ta vốn không phải là người, vốn đã làm người kiêng kỵ, nếu như lại còn là một kẻ không giữ chữ tín, chín trăm năm qua cũng sẽ không có cách nào đặt chân trên thế gian này."
"Yến Tiên đại nghĩa."
Tống Du thành tâm thành ý khen một câu.
Phẩm hạnh như này, cho dù là người hay là yêu là quỷ, đều đáng giá để người tôn kính.
"Bây giờ thọ nguyên của ta sắp hết, đợi đến khi thân thể này khô hóa, liền mượn hương hỏa hóa thành Âm Thần, chỉ là ta vốn có tâm tạo phúc cho dân chúng, nhưng không biết vì sao Thiên Cung cùng triều đình đều không cho phép, sợ là sau khi chết cũng không thể lưu lại được bao lâu..." lúc Yến Tiên lại nhìn về phía Tống Du, đã không còn giấu giếm nữa, "Năm đó Thiên Toán đạo hữu báo cho ta biết, nói rằng đệ tử của hắn, ừm, không thể giúp được ta, nhưng qua mấy chục năm sau, đồ tôn của hắn sẽ lại đến, nói không chừng có thể là cơ duyên của ta."
"Yến Tiên nói thật chứ?"
"Lão hủ mấy trăm năm qua chưa từng nói dối."
Tống Du không khỏi bị chấn kinh một chút.
Hắn biết thế gian này có việc bói toán mệnh lý, cũng biết được sư tổ của hắn đại khái chính là ở nơi này đăng phong tạo cực, nhưng hắn vẫn nhớ mình là người từ đâu tới, chẳng lẽ đến cả chuyện này sư tổ cũng có thể tính toán ra được?
Thật sự là Thiên Toán ư?
Cẩn thận nghĩ lại, lập tức buông lỏng đôi chút.
Có lẽ cũng không phải như thế.
Có lẽ Thiên Toán sư tổ cũng không tính đến hắn, chỉ là tính ra được chuyện về sau, liền coi như không đi, bản thân không tìm thấy đáp án cũng là một loại đáp án, từ đó có thể biết, kẻ đến sau nhất định bất phàm, cho nên lưu lại câu này. Bất quá người cũng không nói rõ ra, chỉ lưu lại hay chữ “có thể”.
Có lẽ Thiên Toán sư tổ cũng không tính toán ra được gì cả, chỉ tính ra được đệ tử mình là một người lỗ mãng, đệ tử không giúp được, thế nên chỉ có thể nói với Yến Tiên xin giúp đỡ từ đồ tôn của mình, cũng không hạn định chính xác là ai.
Thậm chí đồ tôn cũng không phải là chỉ đệ tử của đệ tử mình, mỗi một đời sau này, đều là đồ tôn của sư tổ, một năm lại một năm, cho đến mấy chục năm nữa.
Ba loại suy đoán này cũng là hợp lý.
Lúc này chỉ nghe Lão Yến Tiên lại nói với hắn: "Thực tế thì cũng không còn cách nào khác, nên mới chỉ có thể nhờ đạo hữu giúp đỡ, nếu như đạo hữu có biện pháp giúp ta tiến thêm một bước, ta tất nhiên sẽ kiệt lực tương báo, muôn lần chết cũng không từ."
"Làm thế nào để tiến thêm một bước?"
Tống Du thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Yến Tiên, lập tức cười hỏi: "Yến Tiên là muốn nói về việc hương hỏa hưng thịnh, hay là triều đình sắc phong?"
Yến Tiên nghe vậy sao lại còn không biết.
Vị đạo hữu này thật sự có biện pháp.
Thế là vội vàng lại chống quải trượng đứng lên, khom mình hành lễ nói: "Còn mời đạo hữu chỉ điểm."
Tống Du nào dám nhận đại lễ nhường này, vội vàng tránh đi.
Lập tức thở dài trong lòng.
Nhân giang này đến tột cùng còn có bao nhiêu việc? Trường sinh thì có cái gì mị lực? Lại có thể khiến cho văn nhân đau khổ tìm kiếm nửa đời, có thể khiến cho con mèo nhỏ bên cạnh mình cũng nhớ nhung, thậm chí có thể khiến cho một lão Yến Tiên chín trăm năm tuổi chấp nhất đến tận bây giờ, còn vì vậy mà hành lễ với hắn.
Tuy nhiên nếu sư tổ đã nguyện ý giúp hắn, Tống Du tự nhiên cũng nguyện ý làm theo.
Hoặc là nói cũng không phải là giúp hắn.
Giống như lúc trước đã từng nói qua.
Vài thập niên trước Yến Tiên dựa vào mưu kế của sư tổ cố gắng thành thần, sư tổ sao lại không phải cũng là đang mượn việc của hắn để tạo phúc cho bách tính?
Nhìn từ góc độ của Yến Tiên, việc này làm vẫn chưa được tính là hoàn mỹ, dù sao vẫn khiến cho triều đình không thích, không đạt được sắc phong, nhưng có thể không giống với góc nhìn của sư tổ, mục đích của hai người vốn không giống nhau.
"Tại hạ lớn lên ở đạo quan, cuối mùa hè năm ngoái xuống núi du lịch, năm nay vừa tới Hủ Châu, còn chưa đi qua Ngọc Kinh, chưa được thấy qua thiên tử vương hầu, cũng không quen biết Tể tướng công khanh, Yến Tiên nếu như muốn để tại hạ thay Yến Tiên hướng triều đình cầu một sắc phong, xin thứ lỗi cho tại hạ không làm được." Tống Du ngừng lại, "Tuy nhiên nếu Yến Tiên mong muốn hương hỏa hưng thịnh, tại hạ trái lại là có chút ý tưởng."
"Xin hỏi đạo hữu, làm thế nào để hương hỏa hưng thịnh?"
"Tất nhiên là tạo phúc cho bách tính." Tống Du nói với Yến Tiên, "Yến Tiên tạo phúc cho bách tính ở An Thanh, nên được bách tính An Thanh cung phụng, vậy nếu như có thể tạo phúc cho vạn dân trong thiên hạ, tự nhiên sẽ được vận dân trong thiên hạ cung phụng."
"Đạo hữu nói có lý, có thể do ta giới hạn trong mỗi An Thanh, nhưng Thiên Cung chúng thần lại nắm mọi chuyện trong thiên hạ, sao có thể đến phiên ta đi tạo phúc cho dân?"
Lời nói này nói đến mịt mờ.
Kỳ thật nếu thật sự muốn tạo phúc cho thiên hạ dân sinh, mặc kệ bản lĩnh lớn hay nhỏ, sao lại không tìm được phương pháp cơ chứ?
Tam Hoa nương nương còn có thể đảm bảo thóc gạo trong mấy thôn làng không gặp tai ương.
Chỉ là đúng như yến tiên nói, trên thế giới này có thiên cung, ai cũng biết tạo phúc dân chúng có thể thu thập hương hỏa, chỗ nào mà không có ly cung chùa chiền hoặc thần miếu địa phương? Tạo phúc cho dân chúng là biện pháp mà tất cả mọi người đều đang làm, ngươi muốn đi đến địa bàn của ai để làm việc mà người ta vẫn đang làm đây?
Tống Du lắc đầu:
"Nếu như tại hạ muốn làm, tất nhiên là biện pháp mà các vị thần linh khác vẫn chưa làm qua. Yến Tiên chỉ cần làm được, tất nhiên có thể tạo phúc cho toàn bộ thiên hạ. Thiên Cung cản không được, triều đình cũng không cản được, công đức vô lượng."
Một câu công đức vô lượng, Lão Yến Tiên gần như đã đứng phắt dậy.
Vừa kích động, vừa thấp thỏm.
Ánh mắt lão lóe lên vài cái, lại ngồi xuống, cẩn thận nói: "Đã là việc làm công đức vô lượng, sao có thể đến phiên ta chứ?"
Nghe như thể là không tới phiên mình làm, nhưng thật ra là sợ bị thần linh khác đoạt mất công đức.
Yến Tiên tuy có hơn chín trăm tuổi, nhưng lực lượng tự thân của chim én vốn ít ỏi, không tiện tranh đấu, thời thế này lấy người làm chủ, Thiên Cung chúng thần hấp thu hương hỏa của vạn dân, coi như niên kỷ làm thần không bằng hắn đi nữa, nhưng vẫn có thể thần thông quảng đại, giống như hạ thần của lôi bộ đại danh đỉnh đỉnh Kim Linh Quan, nếu thật sự muốn tìm tới hắn, hắn làm sao có thể chống đỡ được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận