Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 571: Tới lui như ý cùng với phương pháp đánh bại kẻ địch (1)

"Tống tiên sinh có chỗ không biết...!”
Trương quân sư cúi người xích lại gần bên tai Tống Du, nhỏ giọng nói với hắn:
"Những người giao đấu với chúng ta phía trước, chính là Hữu Lang Vương thống lĩnh tám bộ tộc phía đông của thảo nguyên Tây Bắc, dưới quyền của Hữu Lang Vương có một vị quân sư, thích nhất cắt lấy chân tay xương sọ hoặc bất kỳ bộ phận nào khác trên thân thể của kẻ địch, để lại và sưu tập, thường xuyên chơi đùa, trước đây chúng ta liền tỉ mỉ thiết lập một kế, đem một đôi lỗ tai của Doãn tiên sinh đưa đến trong lều của hắn!”
"Đây chẳng phải là động tĩnh trong quân Hữu Lang Vương Tây Bắc, tất cả đều trong khống chế của chư vị?"
"Cũng không có dùng tốt như vậy!”
Trương quân sư nói:
“Đầu tiên lỗ tai ở trong trướng của tên quân sư đó, chúng ta chỉ có thể nghe thấy những gì được nói trong lều của hắn, mà đa số thời điểm, người Tây Bắc đàm luận chuyện quan trọng đều ở trong lều của vua, tên quân sư này cũng chỉ là một trong rất nhiều vị quân sư dưới trướng Hữu Lang Vương. Thứ hai lỗ tai này bình thường đều bị chứa ở trong hộp, có nghe được rõ ràng hay không đều phải xem ý trời!”
"Thì ra là thế!”
"Chỉ là có thể nghe được một điểm chính là một điểm, tóm lại cũng coi như là một chút tình báo!”
"Đây cũng là vậy!”
Tống Du an tĩnh lại, nhìn về phía Doãn tiên sinh.
Chỉ thấy hắn đi một mình đến nơi hẻo lánh của sảnh diễn võ, hai tay bịt lấy lỗ tai, khom người nghe, chốc lát nữa, mới truyền đến thanh âm của hắn:
"Bọn họ đang thảo luận về Tống tiên sinh...!”
"Ai và ai? Thảo luận Tống tiên sinh cái gì?”
Trương quân sư đứng ở bên cạnh lập tức nhỏ giọng hỏi.
"Một tên mưu sĩ khác dưới trướng Hữu Lang Vương, đến tìm hắn, nói về Thạch cự nhân trong buổi chiều hôm nay, đoán được có người tu hành pháp lực cao cường đến trong quân trợ trận...!”
"Còn có gì nữa không?"
"Nghe không rõ ràng, chứa ở trong hộp và phát ra tiếng động lớn, ồm ồm, bọn họ vừa nói chuyện vừa di chuyển xung quanh cùng một lúc!”
"Ngươi chuyên tâm nghe là được!”
Mọi người ở đây cũng đều không dám nói lời nào.
Nhất thời sảnh diễn võ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cảnh tượng như thế này để Tổng Du cảm thấy rất kỳ lạ.
Tam Hoa nương nương cũng là mở to hai mắt, tròng mắt chuyển động trái phải, tiểu hài tử cũng cảm thấy cực kỳ thần kỳ.
Lại chờ một lúc, lần nữa truyền ra thanh âm của Doãn Văn Tinh:
"Bọn hắn giống như dự định mời yêu quỷ xuất quỷ nhập thần nào đó vào thành để thử thách Tống tiên sinh!”
"Một cuộc tập kích Tống tiên sinh vào ban đêm?”
"Tựa như là... A, không đúng!"
"Là cái gì?"
"Nói là mời yêu ma kia tiến đến tạo ra chút nhiễu loạn, âm thầm nhìn xem Tống tiên sinh bộ dạng dài ngắn thế nào, có bản lĩnh gì!”
"Tiếp tục nghe!”
"Bọn hắn đi ra khỏi đại trướng...!”
Doãn Văn Tinh buông lỗ tai ra, dường như không thể nghe thấy gì nữa.
Mọi người lúc này mới thở một hơi, tựa như hô hấp cũng là lúc này mới khôi phục.
Chỉ nghe Trần Tướng Quân nói ra:
"Nếu là yêu ma kia đến tìm Tống tiên sinh, vẫn còn đơn giản!”
"Không biết là loại yêu ma gì?"
Tống Du hỏi.
"Chính là một yêu ma gọi là Bá Lai trong quân Tây Bắc, chúng ta cũng không biết lai lịch ra sao!”
Trần Tướng Quân nói:
“Nếu nói con Bá Lai này có bao nhiêu lợi hại, ngược lại không thấy, chỉ bất quá là khí lực lớn chút lại có một đôi móng vuốt có thể mở ruột mổ bụng, tướng tá trong quân giỏi về xông trận, khả năng tay không tấc sắt đánh không lại nó, nhưng nếu toàn nón trụ toàn giáp, cầm vũ khí tiện dụng, cũng là chưa chắc sợ nó. Chỉ là con Bá Lai này lại có một phen bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, động tác cũng nhanh nhẹn, không biết được nó sẽ từ chỗ nào hiện thân, cũng không biết nó sẽ biến mất từ chỗ nào, khiến người ta khó mà phòng bị!”
"Con Bá Lai này thật sự làm cho chúng ta nhức đầu không thôi!”
Trương quân sư cũng đành chịu nói:
“Rất nhiều tướng lĩnh, thống lĩnh đã chết trong tay nó trong cơn ác mộng vào ban đêm, trạng thái chết của họ rất bi thảm. Về sau nó lại mang theo dịch bệnh hoặc yêu pháp khác, bây giờ còn có nhiều tướng lĩnh trong thành bị hành hạ bởi căn bệnh mà nó mang đến. Bây giờ tướng tá trong thành ngủ cũng không dám ngủ như chết, còn phải thay phiên gác đêm, ngay cả như vậy, cũng có khi binh lính cũng sẽ chết dưới tay nó. Phàm là giết người, nó sẽ dùng binh khí của các tướng sĩ, đem thân thể bọn họ đóng ở trên mặt đất, có khi còn xé ăn một chút, thủ đoạn mười phần tàn nhẫn, dẫn tới lòng người trong thành bàng hoàng!”
Đây chính là uy lực của yêu ma trên chiến trường.
Dù cho yêu quỷ có chiến lực không tính là xuất chúng, cũng có bản lĩnh hoàn toàn khác biệt so với phàm nhân, mà lại thường xuyên có thể làm ra sự tình cực kỳ đáng sợ, tạo thành lực uy hiếp đối với các tướng sĩ thậm chí không kém hơn đại quân áp cảnh.
Tống Du nghe xong ngẫm lại, mới hỏi:
"Không phải là thuật xuyên tường hoặc thuật độn thổ?”
"Thoạt đầu chúng ta cũng hoài nghi tới có phải là thuật xuyên tường hoặc thuật độn thổ hay không, nhưng trong quân ta cũng có một vài người hiểu pháp thuật Huyền Môn, chúng ta cũng nghĩ qua chút biện pháp đến ứng đối hoặc nghiệm chứng, một lần còn tốt, nhiều mấy lần liền biết được cũng không phải là thuật xuyên tường hay thuật độn thổ!”
Trương quân sư cau mày:
“Nên là bỗng dưng mà đến, lại bỗng dưng mà đi!”
"Bỗng dưng mà đến, lại bỗng dưng mà đi?"
"Chúng ta cũng là giao thủ lâu dài thăm dò ra!”
Trương quân sư nói:
“Cộng thêm Doãn tiên sinh thỉnh thoảng nghe được một ít lời nói rời rạc, dù không thể chứng minh, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là bằng chứng!”
"Nhưng có ai thấy qua nó đến không?”
"Một vị tướng quân tình cờ nhìn thấy nó và nói rằng nó xuất hiện từ hư không!”
"Xuất hiện từ hư không!”
Tống Du dừng lại một chút, tiếp lấy lại hỏi:
“Nhưng có người gặp qua nó không?"
"Này cũng không có!”
Tống Du hơi nhíu lấy lông mày.
Trương quân sư xem xét bộ dáng này của hắn, trong lòng có chút suy ngẫm, cũng rất kinh ngạc, mở miệng hỏi:
"Tống tiên sinh chẳng lẽ biết được pháp thuật này có lai lịch thế nào?"
"Ta biết chút ít về nó, cũng có chút nhất quán, tuy nhiên loại pháp thuật này đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện, cũng không xác định có phải hay là không!”
"Ồ?"
Mọi người nghe xong, nhất thời kinh ngạc.
Thế gian có đủ loại pháp thuật, huyền ảo kỳ diệu, khó mà nắm lấy, có đôi khi pháp thuật chỗ khó ứng đối nhất, chính là đối với nó không hiểu gì, có đôi khi nếu là biết được lai lịch của nó, ứng đối ngược lại đơn giản.
Liền giống với giấy Dạ Xoa này.
Nếu trên chiến trường, không ai biết được nhược điểm, sợ cũng đến tương đương với một viên mãnh tướng. Nếu giang hồ ngẫu nhiên gặp nhau một cách vội vàng, hơn phân nửa cũng không có cách nào. Nhưng nếu là sớm biết được, chuẩn bị trước, thì dù chỉ là một ngọn lửa cũng sẽ dễ dàng thiêu rụi tất cả.
Lại tựa như thuật độn thổ này.
Một lời nói đã vạch trần tâm tư, khiến lòng bắt đầu lung lay, cũng là lúc phá vỡ mọi điều.
Biết được lai lịch thì có thể có phương pháp ứng đối.
Mọi người vội vàng hỏi:
"Mời tiên sinh nói!”
"Chư vị có nghe qua Tới lui như ý chưa?”
"Tới lui như ý?”
"Đúng vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận