Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 148: Chuyện ân oán trong giang hồ (1)

Sáng sớm, thế giới yên tĩnh.
Mưa bụi tích tụ dọc theo mái ngói nghiêng từ trên cao trút xuống thấp, lại dọc theo mái hiên mà nhỏ giọt xuống phía dưới, tựa như có thể nghe được âm thanh vỡ vụn của nó, phiến đá xanh ở cửa ra vào đã được tắm rửa sạch sẽ, bị nước mưa nhỏ giọt mài mòn ra một loạt hố cạn, lộ ra bản sắc tinh khiết nhất của phiến đá xanh, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng mưa đã ngừng rơi.
Tống Du rốt cuộc mở mắt ra.
Trong phòng, kiếm khách vẫn ngồi tựa vào tường như cũ, hai chân đều duỗi thẳng, trường kiếm rất tùy ý thả nghiêng trên chân, thoạt nhìn là một cái tư thế rất thoải mái. Mà hắn vẫn trợn tròn mắt như cũ, nhìn về phương hướng của Tống Du, có thể tỉ mỉ nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn, dường như cả đêm qua không ngủ, nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.
Thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt kiếm khách hạ thấp, chăm chú nhìn hai chân của hắn, hỏi:
"Tiên sinh ngồi xếp bằng cả một đêm như vậy, chân không mỏi sao?"
"Mỏi."
Tống Du trả lời rất trực tiếp.
Kiếm khách trái lại có chút ngoài ý muốn.
Vốn cho rằng xem như không nhận được câu trả lời phủ định, thì cũng sẽ là một cái đáp án mơ hồ “quen thuộc”, lại không nghĩ rằng y lại trả lời trực tiếp như vậy.
"Tiên sinh thường hay ngồi xếp bằng, sao lại còn chưa quen?"
"Chỉ là ngẫu nhiên mới ngồi xếp bằng."
"Ngẫu nhiên?"
"Vâng."
"Không biết lúc nào thì mới ngồi xếp bằng?"
"Nên ngồi xếp bằng lúc ngồi xếp bằng."
Kiếm khách không hỏi thêm nữa, chỉ đứng dậy, ôm kiếm hành lễ, thái độ có chút biến hóa so với đêm qua: "Tiên sinh là cao nhân, có thể gặp được tiên sinh ở đây quả là may mắn của Thư mỗ, lúc đầu vốn định rời đi vào lúc hừng đông, nhưng Thư mỗ càng nghĩ, càng cảm thấy hay là nán lại nói một tiếng từ biệt với tiên sinh."
"Túc hạ quá lời." Tống Du từ tốn nói, "Gặp lại vốn là duyên phận, đêm qua gặp nhau, phong thái của túc hạ cũng khiến tại hạ kinh diễm, sao lại không phải cũng là may mắn của tại hạ cơ chứ?"
"Tiên sinh vì sao không tự xưng là bần đạo?"
"Quen rồi…"
Tống Du trả lời chi tiết, lại nhìn đôi mắt của vị kiếm khách trẻ tuổi này, cảm thấy thú vị: "Túc hạ không phải là một người trầm mặc ít nói, vì sao hôm qua lại tận lực lạnh lùng?"
"Nếu như có lãnh đạm, mong tiên sinh thứ tội."
"Túc hạ có tâm sự."
"Không đáng giá nhắc tới."
"Tâm sự rối rắm, tự trói buộc bản thân mình, thiếu niên trưởng thành sớm như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt." Tống Du nói, "Trừ vị trong quan tài kia ra, còn có ai có thể thích hợp để ký thác tâm sự hơn một đạo sĩ tình cờ gặp được trong núi đâu?"
Kiếm khách trầm mặc do dự một lát, mới lại ôm quyền:
"Xin hỏi thân thế của tiên sinh."
"Họ Tống tên Du tự Mộng Lai, người miền núi ở huyện Linh Tuyền Dật Châu, tạm thời chưa có đạo hào."
"Tiên sinh xuống núi để làm gì?"
"Ngao du thiên hạ."
"Hành tẩu giang hồ, là muốn đi đâu?"
"Trước đến Bình Châu, sau đó sẽ đi kinh thành."
"Tại hạ Thư Nhất Phàm, hữu lễ."
"Hữu lễ."
Kiếm khách trẻ tuổi ngồi xuống lần nữa, trường kiếm nằm ngang ở trên gối như cũ, sống lưng thẳng tắp.
Hai người đối mặt.
"Thư mỗ có một chuyện nghẹn đã hai mươi năm, bây giờ đã gần đến thời điểm kết thúc nó, nhưng không ngờ là càng tới gần, thì càng như nghẹn ở cổ họng, trong lòng xoắn xuýt, e ngại thất bại, giống như bị ma bệnh quấn thân." Kiếm khách lộ ra biểu cảm khó chịu, cái này tương phản hoàn toàn với phong thái thoải mái của hắn vào hôm qua, "Cứ tiếp tục như thế, sợ là thật sự sẽ thất bại."
Hắn lập tức nhìn Tống Du:
"Trong hai mươi năm qua, ta chưa từng nói chuyện này cho bất kỳ ai."
"Tại hạ là một ẩn sĩ trên núi, ngao du thiên hạ, muốn nhìn ngắm thế gian, tu hành tu tâm." Tống Du minh bạch ý tứ của hắn, liền nói, "Xin mượn thiên cố sự này của túc hạ, trở thành kiến thức của ta hôm nay."
"Tiên sinh có biết ở Triệu Châu có một vị danh nhân giang hồ, tên là Lâm Đức Hải, người giang hồ xưng là Đoạn Sơn Đao, chính là môn chủ của đại phái Hàn Giang Môn đứng đầu ở Triệu Châu, cũng là người đứng đầu giang hồ ở Triệu Châu, đã từng mang theo một thanh hàn thiết Quỷ Đầu Đao tung hoành toàn bộ giang hồ Đại Yến, chỉ có ba lần là đánh ngang tài ngang sức, chưa từng thua trận, sau khi trở lại Triệu Châu được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất đao, chỉ nghe thanh âm người khác phản đối, nhưng không một ai dám tới cửa." Kiếm khách giống như đang kể về một người cực kỳ quen thuộc, mỗi khi kể một câu, nếp nhăn giữa lông mày lại giãn ra một chút, "Đao pháp của người này lăng lệ, đại khai đại hợp, lúc đánh nhau, sẽ như cuồng phong mưa rào, tuyệt không nhận thua, mà người tựa như đao, tuy tự đại nhưng cũng phóng khoáng kiêu ngạo, con người hào phóng, tuyệt thế đao khách như vậy, không biết bị bao nhiêu người giang hồ tôn xưng là anh hùng hào kiệt, là thần tượng trong lòng bọn họ."
"Triệu Châu cách quá xa, huống chi tại hạ cũng không hiểu sự tình trên giang hồ." Tống Du đáp.
"Tiên sinh không hiểu chuyện giang hồ, vậy đã từng nghe qua ân oán trên giang hồ chưa?" Kiếm khách lắc đầu, "Đơn giản là ai giết ai, ai kết oán với ai, cố sự như này đếm mãi cũng không hết, thật thật giả giả, người trên giang hồ thích nghe nhất cũng như thích nhất chính là loại chuyện này."
"Trái lại có nghe người khác kể qua loại chuyện tương tự."
"Hai mươi năm trước, Lâm Đức Hải kết thù với phụ thân ta, chuyện này nói mấy lần đều không thể giải quyết xong, có một ngày vào ban đêm, hắn uống say, mang theo một thanh hàn thiết đao đến giết hại cả nhà của ta, ta lúc đó ở ngay bên cạnh nhìn." Ánh mắt kiếm khách trái lại càng trở nên bình tĩnh, thậm chí lúc kể đến chỗ này, bên miệng còn câu lên một nụ cười, "Loại chuyện này thường xuyên nghe được trong chuyện xưa, nhưng sự thật thì ở trên giang hồ, cũng rất ít có người có thể chân chính tâm ngoan thủ lạt đến nhường này. Lúc ấy cũng xem như làm chấn kinh toàn bộ giang hồ."
"Túc hạ làm thế nào tránh thoát được một kiếp này?"
"Tránh thoát một kiếp? À…."
"Không phải sao?"
"Không phải."
Đôi mắt của kiếm khách trẻ tuổi hơi nheo lại, giống như lâm vào trong hồi ức: "Lâm Đức Hải chính là tuyệt thế đao khách, tự xưng là thiên hạ vô địch, một thân kiêu ngạo, say rượu càng là bễ nghễ thiên hạ, sao có thể giết một tiểu hài tử cho được?"
"Hắn bỏ qua ngươi?"
"Ta đã đứng ở bên cạnh…" kiếm khách trẻ tuổi cười lắc đầu, "Hắn không chỉ có bỏ qua ta, mà sau khi hắn giết người xong, còn nói với ta rằng, nói hắn tên gọi là Lâm Đức Hải, đến từ Triệu Châu Hàn Giang Môn, nói ta cố gắng tập võ, sau khi lớn lên tốt nhất là đi tìm hắn báo thù, tiên sinh nhìn xem, hắn có phải rất ngu ngốc hay không?"
"Cũng có thể là cái gì đó khác."
"Hai mươi năm qua, ta thường được nghe nhắc đến sự tích của hắn, cũng thường hay nằm mơ thấy hắn." Kiếm khách trẻ tuổi ngửa đầu cười nói, "Ha ha! Theo ta thấy, cây đao kia của hắn chỉ sợ thật sự là thiên hạ đệ nhất, thiên hạ này khó có người có thể được xưng tụng giang hồ hào kiệt hơn hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận