Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 219: Tam hoa nương nương có bản lãnh của mình (1)

Bắc Sơn đạo nhân chính là Quán chủ Phù Vân Quan.
Vị đạo nhân này thật có bản lĩnh.
Phục Long Quan có lẽ không quá nổi danh trong dân gian, nhưng đối với đám người cao nhân mà nói, lại là nơi không ai không biết, đi ra ngoài ngẫu nhiên gặp cũng là có duyên, thế là Bắc Sơn đạo nhân mời bọn hắn tới ở lại.
Một gian phòng, đơn giản thoải mái.
Có đệ tử vận chuyển hành lý của bọn hắn vào.
Tống Du ngồi trong phòng một hồi, cảm thấy lúc trước Bắc Sơn đạo nhân nói cũng đúng.
Tam Hoa nương nương dù sao cũng là yêu, đạo nhân tinh thông trừ yêu, đương nhiên có khả năng phân biệt yêu vật. Tam Hoa nương nương lúc ở bên cạnh mình thì còn đỡ, nhưng một khi cách xa mình, đụng phải đạo nhân có đạo hạnh, dù không ăn chút đau khổ thì sợ rằng cũng phải bị sợ hãi một hồi.
Chỉ là trong thiên hạ này đạo nhân có đạo hạnh không nhiều, cùng đi một đoạn đường cũng gặp rất ít, cho nên hắn cũng không quá coi trọng điểm này.
Về sau muốn đi Trường Kinh.
Trường Kinh chính là thành trì đứng đầu thiên hạ, khả năng cao nhân đạo môn yêu thích thanh tịnh, cũng không tới nơi đó tụ tập, có thể cao nhân Phật môn thích tới nơi náo nhiệt, trước đây ít năm còn thích tham chính, rất nhiều quan viên quan trọng trong triều đều có quan hệ thân thiết với một vài cao tăng Phật môn, thậm chí có một vài trọng thần phụ tá triều chính cũng có tăng nhân, thẳng đến hai mươi năm gần đây, có đạo nhân làm quốc sư, loại tình huống này mới tốt một chút.

Trừ cao nhân phật đạo, còn có cao nhân dân gian, cùng Ngưu Quỷ Xà Thần, thậm chí còn có một vài yêu quái trà trộn trong đó.

Quả thực, Tam Hoa nương nương là đồng bạn của mình, khắc ấn ký giống như đạo nhân và linh thú, thần tiên cùng tọa kỵ tuyệt đối không thể, nhưng vẫn có thể dùng một vài biện pháp khác.

Tống Du tìm kiếm trong túi một hồi, từ trong bọc hành lý từ lúc mình xuống núi lấy ra một cái thẻ gỗ.


Tấm thẻ gỗ làm được làm một cách tinh xảo, giống như lệnh bài ở nhân gian, hai mặt đều có vân văn, phía trước viết ba chữ Phục Long Quan, mặt sau viết một vài chữ nhỏ, có tên và đời thứ bao nhiêu của Tống Du.

Tống Du ngắm nghía một hồi, nắm một góc.

"Ba!"

Nhẹ nhàng bẻ gãy góc nhỏ.
Đại khái lớn tầm móng tay.
Lập tức bắt đầu đánh bóng tạo hình.
Mèo tam thể sau lưng bò về phía hắn, bò từng bước rất chậm đến bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn mặt hắn, lại cúi đầu nhìn tấm thẻ gỗ này, nhẹ nhàng tiếp cận.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Làm lệnh bài."
"Ghi gì thế?"
"Ngươi nhìn đi."

Tống Du cầm lấy tấm thẻ gỗ khi mình làm truyền nhân của Phục Long Quan rồi đưa cho nàng nhìn:

"Ta có một cái lệnh bài, trên đó viết tên của ta, làm vậy nếu người khác nhìn, liền biết ta là ai, ta đến từ nơi nào, ta nghĩ Tam Hoa nương nương cũng nên có một cái thẻ bài như vậy, tuy nhiên nhỏ hơn một chút."

"Đưa cho ta sao?"

"Đúng vậy."

Tống Du nói với nàng:

"Nó có thể làm thành dây chuyền, mang trên cổ. Nếu Tam Hoa nương nương không thích, cảm thấy không đẹp, vậy lúc biến thành người có thể mang trên người mình."

"Nếu như vậy người khác sẽ biết ta là mèo của ngươi sao?"

"Không phải."

Tống Du vừa đánh bóng vừa nói:

"Làm vậy nếu người khác nhìn thấy, liền biết Tam Hoa nương nương bạn của ta, không phải yêu quái xấu, sẽ không làm khó ngươi."

"Là bởi vì Tam Hoa nương nương rất yếu sao?"

"Tam Hoa nương nương có bản lãnh của mình."

"Bản lãnh gì?"

"Có rất nhiều."

Động tác trên tay Tống Du không ngừng, vừa đánh bóng, vừa nói, tựa hồ cũng không cần suy nghĩ gì mà nói luôn:

"Giống con thỏ trưa hôm qua ăn, Tam Hoa nương nương bắt được từ trên núi. Trứng chim trước đó cũng do Tam Hoa nương nương mang đến. Nếu không có Tam Hoa nương nương, ta làm gì có trứng chim với thỏ để ăn. Đây đều là những chuyện ta không thể làm được."

"Đạo sĩ."

"Hử?"

"Tam Hoa nương nương sẽ làm ngươi mất mặt sao?"

"Làm sao lại như vậy được?"

Tống Du bỗng dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn nàng.

Không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy.

Mèo tam thể ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, trên mặt cũng rất chân thành:

"Tam Hoa nương nương hay bị Lôi Công hù, cũng hay bị đạo sĩ khác hù, nếu Tam Hoa nương nương rất lợi hại, thì sẽ không như vậy."

"Yêu quái bị Lôi Công cùng đạo sĩ hù là chuyện rất bình thường, phần lớn yêu quái đều sợ Lôi Công cùng đạo sĩ, rất nhiều yêu quái lợi hại cũng sợ Lôi Công."

Tống Du dừng một cái:

"Tuy nhiên Tam Hoa nương nương thiên tư thông minh lại chăm chỉ hiếu học, dễ dàng đã khai linh trí, lại hoá hình được, giữa đường ngộ nhập thần đạo, nhưng kinh doanh cũng vô cùng thịnh vượng, thiên phú bản lãnh như vậy, nếu tu thành đại yêu cũng không tốn quá lâu, đến lúc đó nói không chừng ta còn phải nhờ Tam Hoa nương nương bảo vệ."

Mèo tam thể nhất thời không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh hắn, thậm chí hai cái chân trước còn giẫm trên đùi của hắn, ngửa cao đầu, đối mặt với hắn.

Hồi lâu nàng mới thu hồi ánh mắt, lại quay người nhảy lên mặt đất, đi chơi với quả cầu của nàng.

Tống Du lắc đầu.

Ai biết nàng đang nghĩ gì.

Tiếp tục đánh bóng.

Chỉ nghe bên cạnh truyền đến thanh âm:

"Làm theo ý của ngươi, nhớ buộc một sợi dây, ta muốn mang trên cổ..."

Đã đến lúc kiểm tra kỹ năng tay nghề.

Đêm trăng sáng núi xanh, bầu trời khuya sương trắng mùa thu.
Lúc đạo quan thanh tịnh, lại truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Có một tiếng bước chân đến cửa phòng Tống Du.
"Cốc cốc!"
"Đạo trưởng, quán chủ mời ngài tới ăn cơm."
"Đến đây!"
Tống Du đẩy cửa, đi cùng mèo con.
Bắc Sơn đạo trưởng tổ chức thiết yến khoản đãi bọn hắn.
Từng đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào bưng đồ ăn lui tới, mang đến bên trong tiệm cơm.
Đạo quan như Phù Vân Quan đương nhiên không cần nộp thuế, danh khí lại rất lớn, thế nên doanh thu đương nhiên không nhỏ. Ở trình độ nào đó cũng tương đương với Phục Long Quan ở Linh Tuyền huyện, chỉ là Phục Long Quan lúc mở lúc không, lại không hay tiếp đãi khách hành hương, cho nên ảnh hưởng đến doanh thu hương hoả, nên Phù Vân Quan giàu có hơn một chút.
Hôm nay chiêu đãi khách quý, đồ ăn không phải quá phong phú nhưng cũng không đến nỗi đơn sơ.
Tống Du vừa mới đi vào, liền phân chủ khách ngồi xuống.
Bắc Sơn đạo nhân làm quán chủ, ngồi trên chủ vị, phía dưới hai bên đều có một loạt chỗ ngồi, Tống Du cùng Tam Hoa nương nương ngồi ở đầu tiên, trên bàn năm sáu loại đồ ăn kỳ lạ, một cái đài sen, một bầu rượu nước.
Bắc Sơn đạo nhân kính Tam Hoa nương nương một chén trước, nói hiểu lầm với nàng, xin lỗi, lúc này mới chào hỏi mọi người mau ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận