Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 621: Thật sự là có vận khí tốt (2)

Nhìn thấy tiểu nữ đồng nhìn chằm chằm phía trước, chúng nó cũng nhao nhao quay đầu, nhìn về phía hươu phương xa.
Lại thấy tiểu nữ đồng tay trái phân biệt chỉ hai bên, tay phải vung cờ, nhẹ nhàng tinh tế hô lên một tiếng.
"Không được cắn!”
Mười mấy con sói nhất thời phân ra trái phải tán đi, kỷ luật nghiêm minh.
"Tam Hoa nương nương lợi hại!”
Ở một nơi xa lạ và là một vị khách lạ, Tam Hoa nương nương cảnh giác là đáng được ngợi khen, bởi vậy Tống Du cũng chưa hề nói những lời vô lễ như vậy, ngược lại khen nàng một câu, sau đó tiếp tục cất bước, hướng về con hươu ở phương xa đi đến.
Con kia hươu trông thấy sói, dường như có chút sợ hãi, nhưng cũng không có chạy, mà là tiếp tục đứng tại chỗ chờ lấy Tống Du.
Đợi đến Tống Du cùng với tiểu nữ đồng đi đến gần hơn một chút, nó mới quay đầu đi trở về, nhưng mà đi ra mấy bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tống Du, thỉnh thoảng nhìn bốn phía một chút - dù cho đã đắc đạo, nhưng thiên địch của nó cùng với quy luật vạn vật tương sinh tương khắc cũng không có dễ dàng như vậy bị thay đổi, đàn sói đối với một con hươu yêu có đạo hạnh không cao mà nói, vẫn là uy hiếp rất lớn, đàn sói núp ở trong sương mù không thể nghi ngờ khiến cho nó có áp lực không nhỏ.
"Muốn ngăn nó lại hay không?”
Tiểu nữ đồng ngẩng cao đầu lên nhìn về phía đạo nhân.
"Tam Hoa nương nương nhìn không ra nó muốn làm cái gì sao?”
Đạo nhân cúi đầu đối mặt với nàng:
“Nó chỉ là muốn mang chúng ta đi một nơi nào đó!”
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Chúng ta cứ làm theo nó đi!”
"Đúng a...!”
Tiểu nữ đồng gật gật đầu, cảm thấy có đạo lý.
Hươu yêu từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách với một người một mèo, không xa cũng không gần, đi đại khái khoảng 15 phút, nó quay đầu lại trước mặt đạo nhân cùng với mèo con, nhìn một chút bên cạnh, lập tức đột nhiên bung ra chân, nhanh chóng chạy mất.
Hươu con linh xảo, tốc độ cũng nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Ngô!"
Tiểu nữ đồng lại nhìn về phía đạo nhân.
"Đi xem một chút!”
Đạo nhân mang theo tiểu nữ đồng, đi đến nơi trước đó con hươu đứng, theo nó quay đầu nhìn về phương hướng xem xét.
Dưới gốc cây Thanh Đồng, có một người đang nằm.
Một trung niên nam tử mặc lấy y phục thật dày, trên mặt có vết thương, vết phồng rộp trên miệng, cả người quần áo sốc sếch không chỉnh tề, nằm co ro, hôn mê bất tỉnh, trên thân còn có dính lông hươu.
Đạo nhân nháy mắt liền hiểu được, nhanh chóng đi qua điều tra.
Tiểu nữ đồng cũng hiểu được, lung lay lá cờ, đem các ái tướng của mình đều gọi trở về.
"Chết rồi sao?”
"Chỉ là hôn mê!”
"Quá lạnh sao?”
"Có lẽ!”
Đạo nhân nói, thổi một hơi khẩu khí vào người đó.
"Hô...!”
Thở ra hơi trắng, ngưng tụ không tan, theo hô hấp của người này trước mặt, tiến vào bên trong mũi miệng của hắn.
"Khụ khụ khụ...!”
Người này gần như trong nháy mắt liền ho khan, lập tức cả người cuộn mình càng chặt hơn.
Nhưng mà tiếng ho khan lại không thôi.
Ước chừng mấy hơi về sau, hắn liền mở to mắt.
Mơ mơ màng màng hướng phía trước xem xét, đứng trước mặt chính là một đạo nhân trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú, một mặt bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt có chút rủ xuống, bên cạnh đạo nhân còn có một tiểu nữ đồng thấp hơn, cũng nhìn chằm chằm hắn, bên trong ánh mắt sáng ngời lại tràn đầy sự hiếu kì, mà tiểu nữ đồng này, dáng dấp không khỏi quá trắng nõn xinh đẹp.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn lại nhìn về phía sau.
Tại sau lưng đạo nhân cùng với tiểu nữ đồng này, tên nam nhân trông thấy mười mấy con sói lớn thân thể cường tráng, gần như làm thành một vòng tròn, mỗi con sói đều nhìn hắn chằm chằm.
"A a...!"
Nam nhân nhất thời bị dọa đến sợ hãi và hét lên, cả người giãy giụa co rúm lại.
"Đừng sợ!”
Đạo nhân quay đầu mắt nhìn tiểu nữ đồng.
Tiểu nữ đồng cũng hiểu ý, đem lá cờ vung lên.
"Hô...!”
Tất cả mười mấy con sói lớn đều hóa thành khói đen, chui về bên trong lá cờ. Nam tử trung niên đã co ro đến trước cây Thanh Đồng, lui không thể lui, y nguyên co ro thân thể nhìn về phía bọn họ:
"Các ngươi... Các ngươi là người hay là yêu?"
"Tại hạ là người!”
"Tại hạ không nói cho ngươi !”
"Ta... Ta cả đời này chưa từng làm việc xấu! Các ngươi... Các ngươi cũng đừng hại ta!”
"Túc hạ chỉ thiếu một chút nữa đã bị đông cứng chết!”
Đạo nhân mắt nhìn về vị trí hắn nằm trước đó, mỉm cười nói:
“Chẳng lẽ còn cần chúng ta đến hại ngươi sao?"
Nam tử nhất thời sửng sốt.
Trí nhớ trong đầu nổi lên từng cái.
Ồ, vâng...
Đây cũng thật sự không có gì đáng sợ.
"Này...!”
"Chỉ là pháp thuật mà thôi!”
"Chuyện này...!”
Nam tử trung niên không nói lời nào.
Hốt hoảng, ánh mắt lấp lóe, không biết nên nói cái gì.
Cũng không biết đây có phải là ảo giác của mình trước khi chết hay không.
Thậm chí hoài nghi mình đã chết.
Lúc này chỉ nghe đạo nhân trẻ tuổi nói một câu:
"Nếu như túc hạ còn có thể đi được, thì hãy đi cùng với chúng ta, vừa vặn đun một nồi nước nóng!”
Trung niên nhân sững sờ một chút, thử đứng lên.
Thần kỳ là, lúc đầu sớm đã không còn chút khí lực, không biết sao, khí lực lại khôi phục đôi chút, vốn là cóng đến tay chân mất đi tri giác cũng đang dần dẩn linh hoạt trở lại, giãy giụa mấy lần, lại thật sự đứng lên.
Thực sự là... Càng lúc càng giống ảo giác.
Liền thấy đạo nhân lộ ra nụ cười.
"Đường không xa!”
Sau đó hắn quay người rời đi.
Vậy tiểu nữ đồng cũng nhu thuận đi theo bên cạnh hắn, chỉ là không ngừng quay đầu, đánh giá hắn.
Trung niên nam tử nhìn thấy mặt của nàng, luôn cảm thấy cho dù là tiểu thư khuê các, thiên kim trong phủ nhà quyền quý, được nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng, cũng rất khó có vẻ xinh đẹp trắng nõn như vậy huống chi nơi này là Việt Châu đã bị chiến tranh đánh cho không còn gì, lại là rừng cây Thanh Đồng ở tận cùng phía Bắc Việt Châu chướng khí tràn ngập.
Trong thoáng chốc lại nghĩ tới một bầy sói lúc nãy.
Nếu thật sự là ảo giác trước khi chết, hoặc là kỳ ngộ sau khi chết, dù sao cũng so với mơ mơ màng màng chết đi còn tốt hơn.
Trung niên nam tử khẽ cắn môi, đứng dậy theo sau.
Chỉ nghe âm thanh của đạo nhân phía trước truyền đến:
"Túc hạ thật sự là có vận khí tốt...!”
Hắn cũng không biết đạo nhân nói như thế là có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận