Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 160: Thị trấn yêu quái bên trong núi (1)

Đã được hai ngày kể từ khi gặp lại ở Bình Châu.
Tống Du ngồi xếp bằng ở giữa đại sơn, không khỏi cảm khái.
"Linh khí thật tốt!"
Thật ra linh lực dư dả cũng không nhất thiết sẽ đẩy nhanh tốc độ tu hành, chỉ là lúc tu hành sẽ thoải mái hơn một chút, toàn thân đều dễ chịu, nội tâm yên tĩnh, cho dù không tu hành, sinh hoạt ở đây cũng sẽ an bình vui vẻ, kéo dài tuổi thọ, động thực vật bình thường ngây ngốc trong môi trường như vậy về lâu về dài, cũng sẽ tương đối dễ đắc đạo hoá hình.
Thật thoải mái khi ngồi ở đây.
Nhất là những đám mây bay ở phương xa, mắt thường cũng có thể thấy rõ hình dạng của chúng nó đang từ từ thay đổi, không hề vội vàng, không sợ mặt trời lặn, không có chuyện gì muốn làm, còn có một con mèo nhỏ thích vào rừng nhặt nấm cho ngươi.
Lúc này cảnh, lúc này trời, vô sự tiểu thần tiên.
"Hô..."
Tống Du phun ra một ngụm trọc khí.
Nhìn lại,
Tiểu nữ đồng vác theo một cái hầu bao, nhặt cực kỳ nghiêm túc.
Cũng không phải Tống Du bảo nàng đi nhặt.
Là nàng thấy Tống Du hôm qua nhặt, lại biết Tống Du rất thích ăn, cũng có lẽ là do cảm thấy chơi rất vui, hôm nay vừa dừng lại ở nơi này, lập tức xung phong nhận việc hứng thú bừng bừng đi nhặt.
"Đạo sĩ!"
Tiểu nữ đồng chạy về, hầu bao phình lên, bên trong có đủ loại nấm, màu sắc nào cũng có.
Tay nhỏ mở túi hầu bao ra, đưa cho hắn nhìn:
"Ta nhặt nhiều lắm luôn này!"
"Đủ rồi."
"Thật lợi hại!"
"Đúng vậy."
"Đưa cho ta là được."
"Tạ ơn Tam Hoa nương nương."
"Không cần khách khí."
Lúc này nữ đồng mới hào phóng đem hầu bao đưa cho hắn.
Tống Du nhận lấy nhìn xem, lựa rất nhiều cây nấm không thể ăn hoặc hắn không nhận biết ra, ném xuống đất.
Lưu ý thứ nhất của việc ăn nấm.
Chỉ nên ăn những thứ biết rằng có thể ăn.
Tuy ném rồi ném, thế mà phát hiện có chút không đúng.
Có một cái tay ở bên cạnh đang nhặt số nấm trên đất lên.
Người kia cũng không lên tiếng, chỉ là hắn ném một cái, nàng lại nhặt lên một cái, toàn bộ bỏ lại vào bên trong túi áo, đợi đến lúc túi không chứa được nữa, liền chạy chậm tới, nhón chân lên, không rên một tiếng thả lại vào bên trong hầu bao.
Tống Du ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng cũng ngẩng đầu nhìn Tống Du.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên nghi hoặc, một bên khác thì nghiêm túc.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi đang làm cái gì đó?"
"Ta đem vứt nó đi."
"Ta đem nhặt nó về!"
Thật tốt một hỏi một đáp.
Tốt làm sao một con yêu mèo con trung thực.
Hai đôi mắt vẫn bốn mắt nhìn nhau như cũ, kỳ diệu là, từ trong ánh mắt của nàng, Tống Du không nhìn ra được bất kỳ tâm tình nào của nàng.
Đành phải kiên nhẫn giải thích: "Không phải ta không muốn cây nấm do Tam Hoa nương nương hái, mà là có vài cây nấm không thể ăn, có độc, chúng ta chỉ có thể ăn những cây không có độc."
"Có độc!"
"Ừ."
"Ăn vào thì sẽ như thế nào?"
"Có lẽ sẽ thượng thổ hạ tả, hoặc có lẽ là tinh thần rối loạn, có khi sẽ xuất hiện ảo giác, nhìn thấy kẻ muốn hại mình, nghiêm trọng hơn thì sẽ chết."
"Ngao!"
Nữ đồng lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mở to hai mắt, thế là liên tục lùi lại mấy bước, đem đôi tay bé nhỏ giấu ở sau lưng, biểu thị rằng mình sẽ không đi nhặt nữa.
Tống Du lúc này mới tiếp tục lựa.
Cây nấm từng cây từng cây bị vứt xuống.
Nữ đồng cách đó mấy bước trơ mắt nhìn chúng, đè nén dục vọng tiếp tục đi nhặt chúng lên, đau lòng đến mức hô hấp không thông.
Chúng nó đều là nàng gian khổ đi nhặt đó.
Thật sự rất đáng tiếc...
Chọn lựa một lúc, thừa lại một vài nấm thượng hoàng, nấm hầu thủ, nấm mỡ cùng một số loại nấm khác trong núi, Tống Du mang chúng nó đến bên cạnh sơn tuyền rửa sạch, sau đó mang theo nữa nồi nước trở về, dựng một cái lò, sau khi dựng xong thì cũng vừa lúc tiểu nữ đồng mang củi trở về, trái lại con ngựa là nhàn nhã nhất, chỉ ở bên cạnh chuyên tâm gặm cỏ núi.
Vừa lúc sắc trời dần tối xuống.
Nhóm lửa, nấu canh.
Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, Thiên Sơn trở thành bóng ảnh, trong núi lại có sương mù, chỉ còn lại một vệt sáng hồng hòa cùng ngọn núi tạo thành một đóm lửa nơi chân trời mà thôi.
Đợi đến lúc Tống Du nấu xong canh, nữ đồng đã biến trở về thành mèo Tam Hoa, núp ở bên trên tiểu y phục mà hắn đã cởi ra, ghé vào bên cạnh đống lửa, nàng đã ngủ, trông rất nhỏ bé.
Tống Du cũng mặc kệ nàng, múc một chén súp uống.
"Hô..."
Trong núi lạnh lẽo, hơi thở thổi ra hóa thành sương mù.
Uống một ngụm, toàn thân ấm áp.
Nấm khác biệt so với đại đa số thức ăn chay khác ở chỗ, nó không cần thêm thịt, cũng không cần mỡ lợn, ăn cũng đã rất ngon.
"A ! ".
Mở miệng thở ra một hơi, một lần nữa tạo thành khói trắng.
Trong núi lại có tiếng quỷ khóc sói tru, không biết đang làm gì, không biết truyền đến từ nơi nào.
Tống Du cúi đầu thoáng nhìn sang.
Con mèo nhỏ này ngủ rất ngon.
Trong sự an tâm này, ai thèm quan tâm đến sơn yêu quỷ quái?
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là nhiệt độ của đống lửa từ từ xuống thấp, mèo Tam Hoa cảm thấy lạnh, co lại càng chặt hơn một chút, nhưng sự co rụt trong tìm thức này, quả thật cũng làm nàng tỉnh táo lại. Đầu tiên là lỗ tai tỉnh lại, sau đó là cái đuôi, sau cùng nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng đêm xung quanh.
Chỉ thấy đạo sĩ kia ngồi ở cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, như thể đang nhìn sườn núi xa xăm, lại như thể đang nhìn những vì sao.
"Đạo sĩ."
"Ừm?"
"Ngươi ở trong đó làm gì vậy?"
"Tam Hoa nương nương tỉnh rồi à, mau tới đây."
"Ngao..."
Nép mình trên quần áo, thật là ấm áp, thật sự không muốn rời đi, bất quá vẫn là chật vật duỗi người một cái, lúc này mới chậm rãi đi qua.
"Làm cái gì đó?"
"Tam Hoa nương nương nhìn chân trời đằng kia, có phải là có ánh sáng không?"
Mèo Tam Hoa nỗ lực nhìn qua, đồng tử mở tròn.
"Có chút sáng."
"Đúng là vậy."
Tống Du xoay đầu lại nhìn nàng, cười nói: "Ta còn đang suy nghĩ có phải là do có cây nấm độc nào đó chưa bị loại bỏ, ta trúng độc hay không."
"Nấm ta nhặt ăn ngon không?"
"Ăn ngon cực."
"Ăn ngon cực!"
"Nếu hầm thêm với thịt nguội hoặc thịt gà, vậy thì ăn sẽ càng ngon hơn."
"Lần sau Tam Hoa nương nương bắt hai con chuột cho ngươi bỏ vào hầm, khẳng định ăn cũng rất ngon."
"Đã biết."
"Bên kia là nơi nào?"
"Ta không biết."
"Sao lại có ánh sáng?"
"Ta không biết."
"Ngươi muốn đi qua đó hả?"
"Ta muốn đi, Tam Hoa nương nương muốn không?"
"Tam Hoa nương nương đi theo ngươi."
"Vậy đi thôi."
Tống Du lập tức đứng lên.
Nồi và bát vừa rồi đã được rửa sạch cất kỹ, lúc này không có gì phải dọn dẹp nữa, chỉ cần xếp gọn tấm thảm lông cừu, lại nhặt lên y phục của Tam Hoa nương nương, toàn bộ nhét vào túi ống, là có thể tiếp tục lên đường đi dọc theo ngọn núi.
Nửa canh giờ nữa trôi qua.
Mèo Tam Hoa vẫn nện bước chạy chậm như cũ, nàng đã chạy gần đến đỉnh núi, nhất thời tăng tốc muốn chạy nhanh hơn, đầu cũng không quay lại mà vừa chạy vừa nói:
"Ở đây có một cái hố!
"Có một tảng đá!
"Có một cây gậy!
"Còn có..."
Vừa chạy lên đỉnh núi, nhìn xuống dưới, nàng lại sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận