Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 182: Bắt Chuột Ban Đêm (1)

Vào lúc buổi chiều.
Tống Du đang giặt quần áo ở sân sau của khách điếm, trong chậu gỗ có một chút bọt biển bị đánh tan.
Mèo Tam Hoa thì đang ngồi đoan đoan chính chính ở trước mặt nhìn chằm chằm vào hắn.
Quay đầu nhìn về sau lưng, thấy không có người, nàng mới nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay không cần mua thịt cho ta ăn, nơi này có chuột, ban đêm ta sẽ tự bắt chuột về ăn."
Tống Du cũng không ngẩng đầu, chỉ vừa giặt vừa hỏi: "Chuột ăn ngon hay cá ăn ngon?"
"Cá ở trong nước, ta bắt không được."
"Thế giữa chuột và thịt ta mua thì sao?"
"Mua thịt phải tốn tiền."
"Cái nào ăn ngon hơn?"
"Không biết."
Mèo Tam Hoa nâng móng vuốt lên liếm một cái: "Nhưng mà không ăn thịt khác cũng không có ảnh hưởng gì nhưng nếu không ăn chuột thì ta sẽ thấy thèm. Hơn nữa mua thịt lại tốn tiền, chúng ta nên bớt tiêu tiền thì hơn.”
Tống Du cảm thấy thật thú vị.
Đối với nàng mà nói, ăn chuột giống như ăn món chính vậy, mặc dù có lẽ không ngon bằng món khác nhưng lại không thể không ăn.
Lúc này mèo Tam Hoa nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đã giặt xong trường bào của hắn, sau đó bắt đầu giặt những y phục nhỏ của nàng, nàng nháy mắt nhìn chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Nếu là Yến tử ở đây thì tốt rồi, Yến tử chắc chắn có thể tìm được chỗ tránh mưa ngay khi hạt mưa còn chưa rơi, vậy thì chúng ta cũng sẽ không bị mắc mưa."
"Không có gì."
"Phải mắc công giặt quần áo."
"Vốn là nên giặt."
Mèo Tam Hoa không còn lời gì để nói, chỉ thay đổi vị trí rồi nằm xuống, ngáp một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi rất giống một người giám sát.”
"Ta không biết giám sát là gì".
"Vậy ngươi không thông minh."
"Buổi chiều ta đi ra ngoài một chuyến, trông ngươi rất buồn ngủ, có muốn ở lại trong phòng gnủ một giấc không? Chờ buổi tối còn đi bắt chuột.”
"Ngươi đi đâu?"
"Đi trà lâu dạo chơi, lại mua thêm ít đồ."
"Tam Hoa nương nương đi chung với ngươi."
"Cũng được."
Tống Du không nói chuyện nữa, chuyên tâm giặt quần áo.
Không biết tự khi nào trời đã chuyển sang rất ấm áp, vào buổi chiều khi ánh nắng tốt nhất, có thể thấy rất nhiều người đều mặc áo tay lỡ chỉ ngắn đến nửa cánh tay, vì vậy Tống Du chuẩn bị ra ngoài mua một ít giấy dầu để sau khi giặt sạch phơi khô các loại quần áo thu đông dày cộm kia xong sẽ bọc hết lại đặt ở chỗ sâu nhất của túi ống. Sau đó còn đi những nơi khác hỏi thêm chút chuyện về Lý đại quan nhân.
Lại mua thêm một đầu cá nhỏ.
Dù trong tay hắn nhiều tiền hay ít tiền, chỉ cần đến nơi có thể mua cá mua thịt, tuyệt đối cũng sẽ bỏ ra để mua cho Tam Hoa nương nương ăn.
Nước xuân đã không còn lạnh đến vậy.
Trên sợi dây gai cũng dần dần phơi đầy y phục.
Chạng vạng tối hôm đó, ở thành tây.
Lý đại quan nhân vừa ăn cơm chiều xong, thần sắc vô cùng thoải mái và hài lòng, hắn bước ra khỏi nhà, chuẩn bị đi chơi một chút, nhưng vừa bước một bước, hắn liền trông thấy một người trông khá quen mặt.
Cũng không phải rất quen, chỉ từng gặp mặt một lần.
Là vào sáng nay vừa mới gặp.
Chỉ thấy đạo nhân kia vẫn mặc một thân đạo bào như trước, vẫn có con mèo Tam Hoa nhỏ đi theo bên người, đang đứng đối diện trước cửa nhà mình, nhìn mình chằm chằm, trên mặt nhìn không có bất cứ biểu tình gì.
Lý đại quan nhân đột nhiên cảm giác có chút không ổn.
Nếu là đạo nhân, tăng nhân tầm thường hoặc lão khất cái nào đó nhìn mình chằm chằm giống như vậy, hắn sẽ chỉ cảm thấy đối phương đang muốn xin mình ít tiền, hắn khẳng định sẽ lập tức há miệng mắng mỏ “Ngươi nhìn ta làm cái gì, muốn gì?”. Nhưng mà sáng nay hắn mới vừa cùng đạo nhân này tranh chấp một chút, bây giờ đạo nhân này lại đặc biệt tìm đến mình, rất khó để cảm thấy đây là chuyện tốt gì.
Không đúng! Hắn làm sao tìm được nhà mình?
Chẳng lẽ là ngẫu nhiên gặp được?
Thế nhưng nhìn vẻ mặt này của hắn, rõ ràng là bộ dáng đặc biệt đứng ở chỗ này chờ mình.
Lý đại quan nhân đắn đo không rõ, trong lòng có chút thấp thỏm, lại có chút tức giận, trên mặt hắn cố tình làm ra vẻ hung ác, bước nhanh tới đó, hỏi:
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Tại hạ đặc biệt ở đây chờ quan nhân."
"Chờ ta làm gì?" Lý đại quan nhân nhìn hắn chằm chằm, "Sáng nay ta mở rộng thiện tâm, bỏ qua cho ngươi, ngươi còn dám tìm tới cửa, ngươi thật sự không sợ ta đánh ngươi đấy à? Hay là ngươi cảm thấy ta rất dễ bị lừa?"
"Quan nhân hiểu lầm."
Tống Du mỉm cười chấp tay nói với hắn: "Chỉ là sáng nay tại hạ thấy quan nhân trên thân có Yêu Khí, vận khí không tốt, chỉ sợ là do cùng yêu vật Tà Thần ở chung lâu ngày, lại làm quá nhiều việc trái với lương tâm, nếu cứ kéo dài như vậy, quan nhân chỉ sợ cũng triệt để không còn đường quay đầu lại, cho nên ta cố tình tới để giải cứu quan nhân."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì yêu vật?"
"Trong lòng quan nhân biết rõ."
Lý đại quan nhân dò xét Tống Du từ trên xuống dưới một chút: "Hắc! Ngươi cái đồ đạo sĩ đi dạo kỹ viện! Còn ra vẻ cao nhân cái gì? Lừa tiền cũng dám lừa đến trên đầu ta? Ngươi có đi hỏi thăm một chút ta là ai chưa? Mới nghe vài câu tin đồn nhảm đã định đến đây lừa gạt quan nhân ta đây, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ cho ngươi một trận ra trò!
"Quan nhân, hãy tích khẩu đức."
"Ngươi tự mình tích đức đi! Một đạo nhân lại chạy đi chơi ni cô, còn ở đây làm bộ thế ngoại cao nhân với ta à?”
"Trên đời này có rất nhiều người có thể nói chuyện, nhưng có rất ít người biết cách im lặng đúng lúc, cái này thật sự là loại tu dưỡng." Tống Du nói với hắn: "Nếu như quan nhân không ngậm miệng nổi, tại hạ rất vui lòng cống hiến sức lực giúp đỡ cho ngươi.”
"Ta ưm ưm..."
Lý đại quan nhân nhất thời mở to hai mắt, ấp úng, đột nhiên liền không nói được nên lời nữa.
Không phải là nói không ra lời.
Mà chính là ngay cả miệng đều không mở ra được!
Hai cánh môi bỗng nhiên khép thật chặt, như thể nó không còn là của riêng hắn nữa, cho dù hắn có cố gắng mở miệng bao nhiêu, nó cũng không một chút động đậy, không mở ra nổi, không nghe theo ý mình.
"Ưm ưm..."
Lý đại quan nhân ngắc ngứ liên tục, cứ thế ưm ưm a a.
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hắn.
Vẻ mặt Lý đại quan nhân càng thêm hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận