Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 184: Linh Mẫn Đại Tiên Đã Không Còn Linh Mẫn (1)

Chùa tự bỏ hoang lại còn thờ tà vật không thể so sánh với Thiên Cung Chính Thần, đối với thỉnh cầu của tín đồ, chỉ cần là trong phạm vi chức trách của mình, chỉ cần hợp lý, thì không thể tùy tiện cự tuyệt.
Phá giải pháp thuật này?
Hắn căn bản không biết đây là loại pháp thuật gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, làm sao giải quyết được đây?
Đành phải đến tìm vị đạo sĩ kia.
Đầu tiên, người thi thuật khẳng định là có cách phá giải, thứ hai, loại pháp thuật này đại đa số đều có chung một cách phá giải, chính là người thi thuật chết đi, pháp thuật tự nhiên sẽ được giải trừ.
Đạo sĩ kia cũng thực vô lễ, mình rõ ràng không có trêu chọc đến hắn, vậy mà hắn lại định làm hỏng hương hỏa của mình, thật sự đáng hận.
Lúc này chính là lúc con người chìm vào giấc ngủ sâu nhất.
Chính là lúc tìm hắn!
Đến giáo huấn hắn một chút, thở ra một hơi, để tên đạo sĩ trẻ tuổi này biết được thế nào là nặng nhẹ. Thứ hai, cũng là để cho tên đó giải trừ pháp thuật của hắn, nếu thật sự không chịu, thì đành phải dính chút sát nghiệt vậy.
Đương nhiên, đầu tiên là phải thăm dò đạo hạnh của hắn trước đã.
Nếu đạo hạnh rất cao, quay đầu lập tức chạy.
Trèo tường đối với một con chuột mà nói là việc rất dễ dàng, sau khi biến trở về nguyên hình, cũng không khiến cho người khác chú ý. Cho dù không cẩn thận bị phát hiện, việc che giấu bản thân cũng là kỹ năng bảo mệnh của hắn, dù cho có là Thiên Cung Chính Thần, cũng khó có thể phân biệt giữa hắn với những con chuột bình thường khác, nếu không thì trong những năm gần đây, hắn sớm đã bị bắt đi.
Gia đình kia vào ban đêm không có chuột quấy phá?
Chuột lớn màu xám rất nhanh đã bò lên trên lầu hai, bò dọc theo bệ cửa sổ, đúng lúc cửa sổ không có đóng, hắn thò đầu vào nhìn một vòng, sau đó nhảy vào phòng.
Đạo nhân kia đang ngủ say.
"Chít..."
Chuột lớn màu xám bò về phía trước hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, phát hiện có gì đó không đúng.
Không được! Có cọng lông mèo!
Linh Mẫn Đại Tiên vô ý run hai cái.
Cái này đơn thuần là phản ứng theo bản năng, kỳ thật tu vi của hắn hiện tại đã có chút thành tựu, lại ăn không ít hương hỏa của con người, mèo con bình thường căn bản không làm gì được hắn. Chỉ là bình thường gặp phải mèo con cũng sẽ đi đường vòng, lúc này nửa đêm làm tặc lại thình lình nhìn thấy một cọng lông mèo, khó tránh khỏi bị giật mình.
Nhìn trái, nhìn phải.
Còn tốt, con mèo này giống như không có ở trong phòng.
Có thể là nó đã ra ngoài chơi rồi.
Cũng có thể là đi bắt con chuột nào đấy khác.
Con chuột kia thật đáng thương...
Chuột lớn màu xám âm thầm lắc đầu, lại lần nữa thu hồi khí tức của chuột trên người mình, cũng quyết định càng thêm cẩn thận hơn một chút. Nếu không thì mèo con vốn cảnh giác lại hiếu kỳ, ban đêm nếu nghe được một chút động tĩnh, nhất định phải chạy ra nhìn, đến lúc đó xem như nó không làm gì được mình đi nữa, cũng có thể làm tên tiểu đạo sĩ này tỉnh giấc.
Nhìn đằng trước, lại nhìn đằng sau.
Ở sau lưng cách hắn không đến nửa thước, thế mà có một cái đầu mèo!
Toàn thân chuột lớn màu xám run lên, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Trong ánh sáng mờ tối chỉ thấy một con mèo Tam Hoa, thân hình mạnh mẽ ưu mỹ, một đôi mắt sáng loáng, giống như hai chiếc chuông, tản ra ánh sáng u lãnh, ở trong mắt con chuột, thật sự là đáng sợ cực kỳ.
"Chít..."
Chuột lớn màu xám hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, chuẩn bị thổi một ngụm khói từ tẩu thuốc, mời con mèo này rời đi.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại tinh tế, ép tới rất thấp.
Giống như là sợ đánh thức ai đó dậy.
"! !"
Không ổn! Là một con mèo yêu!
Bản thân chuột thấy mèo đã đủ hoảng sợ, dựa vào tu vi đạo hạnh mới có thể miễn cưỡng trấn định, hiện tại nghe thấy con mèo này mở miệng nói chuyện, đúng là một con mèo yêu, chuột lớn màu xám làm sao còn có thể khắc chế bản thân được nữa? Trong lòng nó lúc này cái gì cũng đều không kịp nghĩ, vốn trí tuệ đã không nhiều, hiện tại còn không biết đã bị ném đi đến đâu, quay người một cái lập tức bỏ chạy.
Bốn cái móng vuốt trượt trên mặt đất.
Một cái móng vuốt ấn xuống đuôi của hắn.
Nỗ lực tránh thoát!
Một cái móng vuốt bắt lấy eo của hắn.
Nỗ lực tránh thoát!
Vừa chạy được hai bước, lại một cái móng vuốt vỗ tới, cảm giác quả thật giống như đang bay, lật vài vòng trong không trung.
Chuột lớn màu xám rốt cục dừng lại, quay đầu nhìn con mèo Tam Hoa kia, chậm rãi lui lại, thối lui đến bên cạnh rìa góc tường, dục vọng sinh tồn đã giúp hắn tỉnh táo lại đôi chút, lại khiến cho hắn nhiều thêm một chút sự hung hãn.
"Phụt!"
Há mồm phun một cái, một ngụm Hắc Thủy phun ra khỏi miệng.
Nhắm chuẩn vào đầu của con mèo kia.
Nhưng mà mèo con vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu một cái, ngụm Hắc Thủy này chỉ bay sượt qua đầu của nàng.
"Phụt!"
"Phụt!"
"Phụt!"
Phun liên tục ba phát, không có một lần nào đánh trúng.
Này mèo con vô thanh vô tức, tránh đến vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn rảnh rỗi đến mức quay đầu lại nhìn những ngụm Hắc Thủy kia bay đến đâu.
Cơ hội tốt đây rồi!
"Hô..."
Một ngụm khói bụi phun ra.
Khói bụi cấp tốc hướng về phía trước lan tràn, lập tức sắp chạm đến trên đầu mèo Tam Hoa, nhưng sau đó chính là khói bụi tiến về phía trước một tấc, con mèo kia liền rụt đầu lại một chút, không nhiều cũng không ít. Đợi đến khi đầu đã co lại đến mức không thể co thêm được nữa, thân thể cũng ngửa ra sau đến mức không thể tiếu tục ngửa, nàng mới không chút hoang mang nhảy sang hướng bên cạnh.
Dễ dàng tránh khỏi đám khói bụi này.
Mà hết thảy những việc này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
"Cái này..."
Thật sự là một chút cũng không ngạc nhiên.
Chuột lớn màu xám vẫn còn có bản lĩnh khác, nếu là gặp người khác, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, người kia liền lập tức không động đậy được, nhưng mỗi khi hắn nhìn chằm chằm vào mắt con mèo con này, nó liền nghiêng đầu với hắn.
Chuột lớn màu xám vô cùng khó chịu, chỉ cảm thán trời cao bất công.
Chuột sao đấu lại mèo mà!
Con mèo con này vẫn không chút hoang mang, ngồi xuống tại chỗ cũ, dùng một loại ánh mắt mới lạ nhìn hắn chằm chằm, thậm chí nàng còn cố ý quay đầu đi, hoặc là cúi đầu liếm móng vuốt, một bên liếm một bên lặng lẽ nhìn hắn.
Bắt nạt chuột quá đáng!
Chuột lớn màu xám hít sâu một hơi, bụng phồng lên, bỗng nhiên phun ra một ngụm khói bụi lớn.
Phạm vi của đám khói bụi này rất lớn, tránh cũng không thể tránh.
"Hô..."
Một ngụm lửa phun ra ngoài, chiếu sáng không gian trong phòng.
"Cơ hội tốt!"
Chuột lớn màu xám không chút do dự lập tức chạy ra sau, chạy đến bên bệ cửa sổ, nhảy xuống.
Chẳng biết đạo nhân đã tỉnh từ lúc nào.
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn hắn một chút, lập tức tiến lên mấy bước, nàng cũng đến bên bệ cửa sổ, nhảy xuống dưới, động tác ưu mỹ.
Chỉ một lát sau nàng đã trở về, trong miệng ngậm một con chuột lớn màu xám, con chuột kia không ngừng giãy giụa, phát ra âm thanh chi chi chít chít.
Ngọn đèn trong phòng sáng lên, ánh lửa chiếu lên bức tường từng cái bóng.
Mèo Tam Hoa đặt con chuột xuống đất phía trước giường, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đạo nhân không chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận