Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 365: Ngươi có ăn thằn lằn hay không? (1)

"Khách quan, hữu lễ!”
Một người nam tử trung niên đi tới, diện mạo có chút anh tuấn, cách ăn mặc như một người cao quý, sau khi cung kính hành lễ với Tống Du, thì ở một bên khác ngồi xuống.
Tiểu nhị bưng tới một bộ trà cụ phức tạp.
Quán trà này không phải pha nấu xong rồi lại bưng lên, mà là có người chuyên nghiệp đến bàn của ngươi để pha trà, đây là có tự tin đối với thủ nghệ của mình, có thể để ngươi ở trong quá trình này có kiểu trải nghiệm khác.
Trà này có lẽ là loại trà tốt nhất của tiệm An Lạc, chủ tiệm có phong thái cao quý đến nấu trà cho họ.
"Khách quan lần đầu tiên tới!”
"Lần đầu tiên tới!”
"Không phải người Trường Kinh?"
"Là người Dật Châu, mới đến Trường Kinh không lâu!”
"Dật Châu cũng sản xuất trà a!”
"Vâng, sản xuất trà, trà mã hỗ thị chính ở đằng kia!”
Chủ cửa hàng cử chỉ ưu nhã, hết thảy đều không nhanh không chậm, trước từ bên trong bình trà lấy trà ra, để vào bao trà, một bên dùng muỗng nhỏ nghiền nhỏ, một bên cùng khách nhân nhỏ giọng nói chuyện phiếm:
"Trà này là bản điếm tự chế, bất quá lúc đầu cũng coi là sản xuất ở Dương Châu, nói đến vẫn là gia phụ lúc còn trẻ, du ngoạn ở Dương Châu, có lần đi đến một nơi, tùy tiện tìm một khách điếm ăn cơm, chủ quán tặng một ly trà, không ngờ đồ ăn bình thường, nhưng chén trà này ngược lại là khiến cho gia phụ cũng theo đó kinh ngạc. Hỏi chủ khách điếm, chủ khách điếm chỉ nói là sơn trà bản địa, gia phụ nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng cũng có được loại trà này, sau đó làm ra Thanh Trúc Thưởng!”
"Rất có duyên phận!”
Đạo nhân gật đầu hồi đáp.
Không biết là thật hay là giả, nhưng vậy cũng là một loại thủ pháp thường dùng, dù vật phẩm hay con người, thường xuyên bị người khác chế tạo ra những câu chuyện để trang trí, nhưng đôi khi cũng không cần phải phân biệt thật giả.
Chủ quán đặt lá trà vỡ vào ống trà, vẫn không vội vã, lăn lộn nhấn nát, sau đó còn phải sàng qua một lần nữa, những gì được lấy ra sẽ là bột trà mịn màng.
Con mắt của Tam Hoa nương nương đều không chớp, khi thì nhìn chằm chằm động tác của chủ cửa hàng, dường như muốn nhìn một chút đây rốt cuộc chính là thứ gì mà lại tốn nhiều tiền như vậy, khi thì lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ cửa hàng, dường như đem loại tâm tình từ bên trên trà này chuyển dời đến trên thân chủ cửa hàng bán trà, mà chủ cửa hàng thần tình lạnh nhạt, chỉ làm công việc của mình, không nhìn ánh mắt của nàng.
Bột trà màu xanh được đặt vào đáy bát, nói đến cũng hợp lý, gần như vừa đủ, bên cạnh bếp nhỏ nước đã sôi.
Chủ tiệm đẩy nó ra xa, chờ nước không còn bốc hơi, sau đó đưa nó vào lại.
Lập tức lập lại lần nữa.
"Đây là nước suối được lấy về từ núi Trường Sơn, vừa ngọt vừa ngon, thích hợp nhất dùng để pha trà!”
Chủ cửa hàng ngẩng đầu lên, cười cùng hắn nói:
“Nhưng để pha trà, sau ba lần đun mới là tốt nhất!”
"Chủ quán coi trọng!”
"Trà đạo chính là từ cái này!”
"Trường Sơn có xa lắm a!”
"Đúng vậy, cho nên mới trân quý!”
"Nghe nói người lão điếm đối với trà đạo cũng tạo nghệ cực sâu?"
"Bất quá thế nhân quá khen!”
Chủ cửa hàng dù nói như thế, nhưng lại rõ ràng mười phần hưởng thụ.
Trước hướng đáy chén cho vào một chút nước, sau đó trộn bột trà tinh tế thành hỗn hợp sền sệt. Tiếp theo, hãy đổ nước từ trên xuống để làm cho chất trà nổi lên, lúc này đã có hương trà nồng đậm, mùi thơm ngát thoải mái.
Như thế vẫn chưa đủ, còn muốn ở trên bề mặt trắng xanh vẽ lên.
Chủ cửa hàng cẩn thận hội họa, đạo nhân không dám làm phiền.
Ngay cả tiểu nữ đồng đều nhìn không chuyển mắt.
Không bao lâu, trong chén trà trên mặt đã có một bức tranh rừng tre, tuy là đường nét đơn giản phác hoạ mà thành, lại là mười phần sinh động.
Một cái chén khác cũng được làm theo cách đó.
"Hãy từ từ thưởng thức!”
Chủ cửa hàng đứng dậy thi lễ, liền bước nhỏ rời đi.
Chỉ là thời điểm rời đi, hắn lại quay đầu, mắt nhìn Tam Hoa nương nương ngồi đối diện với Tống Du. Nhưng mà không ngờ đến đạo nhân cũng quay đầu nhìn về phía hắn, dưới sự vội vã, khó tránh khỏi trong lòng có chút hoang mang, cười cười rồi mới rời đi.
"Tam Hoa nương nương, mời dùng trà!”
"Tại sao Tam Hoa nương nương không cần chén của mình?"
"Tam Hoa nương nương chấp nhận một cái đi!”
"Nha..!”
Tiểu nữ đồng cẩn thận nâng chung trà lên, nhấc rất cao, mép tách gần như ngang với mắt, mở to đôi mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt, nhìn chăm chú vào hình hoa vẽ trên mặt trà vẫn đang lơ lửng theo dòng nước, không biết đang nghĩ về điều gì.
"Tam Hoa nương nương đừng làm vẩy ra!”
"Sẽ không!"
"Đừng làm tổn thương bản thân!”
"Cũng sẽ không!"
"Ta cũng cảm thấy vậy...!”
Đạo nhân gật gật đầu, nâng tách trà lên uống một ngụm.
Thật sự hương trà thơm ngon, sảng khoái trong miệng.
Cách làm trà này, mặc dù khác biệt khá nhiều so với trà hồi kiếp trước, bất quá đã tương đối tiếp cận. Chí ít chén trà này không giống như pha trà thả một đống phối liệu đi vào, mà là vị trà tương đối đơn thuần.
Thật tiếc cách pha trà này vẫn chưa trở nên phổ biến trên toàn quốc, trên đường đi, hầu hết các vùng đất vẫn là pha trộn trà làm chủ.
Trước mặt truyền đến một trận âm thanh kỳ quái.
Giương mắt nhìn lại, lại là tiểu nữ đồng ngồi đối diện với hắn học hắn cũng uống một ngụm, nhưng chén trà này của nàng sau khi vừa đến, đầu lưỡi của nàng so với người càng mẫn cảm, tóm lại không có dự liệu được nhiệt độ của nước trà, lập tức bị bỏng đến thẳng hướng miệng bên trong hấp khí, chút trà kia ở trong miệng nháy mắt bị thổi làm xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng, nhưng cũng không nỡ nhổ ra.
"Cô!"
Rốt cuộc nuốt xuống.
Đạo nhân nhìn nàng nói:
"Thế nào?"
"Bỏng!"
"Hương vị gì?"
"Không biết!”
"Ăn một miếng thịt khô!”
Đạo nhân đem thịt khô trên bàn đưa cho nàng:
“Nguội rồi hẳn uống!”
"Nha..!”
Tiểu nữ đồng tiện cầm lấy thịt khô.
Đạo nhân cũng lấy một khối bánh quế.
Bánh ngọt nắm chặt cũng không dám dùng sức, chỉ cần đưa vào miệng là tan ra, ăn phải dùng một tay để giữ. Đi vào bên trong miệng, ban đầu không thấy ngon lắm, nhưng sau khi thêm một ngụm trà, hương trà kết hợp với mảnh vụn bánh ngọt, ở trong miệng liền trở nên rất mềm mại, tràn đầy hương vị bánh ngọt và hương trà, lan tỏa ở mỗi khe răng.
Chờ một lúc, trà chậm rãi ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận