Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 690: Ngươi đi thuê một con mèo và cho nó ăn trong hai ngày (1)

Vào đêm khuya, trên lầu cũng đốt than để mà sưởi ấm, đạo nhân che kín chăn mền thẳng tắp nằm ở trên giường, mèo con thì núp ở bên cạnh lò than.
"Tam Hoa nương nương ra ngoài trừ tà hàng ma, có cần ta đi theo cùng không?"
"Ngô?"
Mèo con bên cạnh bếp lò co lại thành một cuộn tròn quay đầu nhìn hắn:
"Ngươi cũng đi sao?"
"Đi cùng với Tam Hoa nương nương a!”
"Thế nhưng là ngươi gần đây có chút lười biếng!”
Mèo con còn nhớ rõ lời nói của hắn.
"Tuy là như thế!”
Tống Du dừng lại một chút:
“Nhưng ta ngẫm lại, từ khi ta chu du thiên hạ Tam Hoa nương nương đều đi theo giúp, Tam Hoa nương nương ra ngoài trừ tà hàng ma, ta làm sao có thể không đi theo đâu?"
"Ngươi là lo lắng cho Tam Hoa nương nương sao?"
Mèo con quay đầu lại và nhìn hắn chằm chằm, mặt lộ vẻ suy tư.
"Hiển nhiên không phải. Tam Hoa nương nương thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, mà Tam Hoa nương nương lại thông minh cơ trí, độc lập tự chủ, như thế nào lại cần ta phải lo lắng?"
"Đúng, Tam Hoa nương nương trước kia khi là mèo con thần, đi giúp người bắt con chuột, đều là tự mình đi!”
"Rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy!”
Đạo nhân y nguyên nằm thẳng trên giường, mở to mắt, trước mắt là một vùng tăm tối, tuy nhiên hơi quay đầu, liền có thể trông thấy trong lò lửa ẩn ẩn hé ra ngọn lửa đỏ tươi, hắn cũng có thể nhìn thấy bóng đen nhỏ nằm sắp bên cạnh ánh lửa, liền dừng lại:
“Chỉ là ta ngẫm lại, phát hiện ta đã có chút không thể rời khỏi Tam Hoa nương nương, huống hồ lúc ta hành tẩu thiên hạ, bất luận đi đến nơi nào, mỗi khi có Tam Hoa nương nương ở bên người, ta liền cảm thấy rất vui vẻ, cho nên cho rằng Tam Hoa nương nương cũng sẽ cần ta giống như ta cần Tam Hoa nương nương vậy!”
"Thì ra là dạng này...!”
Bóng đen nằm sấp bên cạnh lò lửa cũng nói, sau đó giống như là lâm vào suy tư.
Dường như suy tư còn có chút khó xử.
Trong bóng tối trầm mặc một hồi chút lâu.
Chờ một lúc, mới lại truyền ra thanh âm của nàng:
"Đạo sĩ không phải khổ sở, Tam Hoa nương nương cũng muốn đạo sĩ đi cùng, cũng thích đạo sĩ, chỉ là lần này không tiện lắm mang theo đạo sĩ. Vì cái gì đây? Chủ yếu là bởi vì trong nhà chúng ta để không ít tiền, tất cả đều là Tam Hoa nương nương cực khổ mới kiếm được, phải trả tiền thuê nhà, không thể bị trộm đi, cho nên muốn mời đạo sĩ ở nhà để trông coi nhà...!”
Tống Du nghe xong không khỏi lâm vào trầm mặc.
Lời nói này làm sao lại nghe quen tai đến vậy, như thể hắn đã nghe thấy chúng ở đâu đó.
Khá lắm...
Hóa ra vừa rồi trầm mặc lâu như vậy, vật nhỏ này không phải đang suy tư, mà là đang kiểm tra lại hồi ức?
"Khụ khụ khụ...!”
Trong phòng đột nhiên vang lên một trận tiếng ho khan.
Trận ho khan này tự nhiên không phải phát ra từ mèo con, cũng không tới từ đạo sĩ, một người một mèo đồng thời quay đầu, lần theo thanh âm nhìn lại mới phát hiện là từ sát vách truyền tới.
Tiếng ho khan gấp rút mà nhẹ, giống như là sản phẩm của một nỗ lực thất bại để kìm hãm tiếng cười.
"Vậy được rồi!”
Tống Du không nhiều lời với Tam Hoa nương nương.
Đầu đêm nay, Tam Hoa nương nương lau xong cái bàn, lại kỹ càng hướng Ngô nữ hiệp hỏi một lần thông tin chi tiết.
Tam Hoa nương nương là rất cảnh giác.
Võ nhân Giang hồ tiếp nhận ủy thác trừ tà thất bại, đều có thể bảo toàn tính mạng, cao nhân dân gian dùng một số phương pháp địa phương, cũng có thể toàn thân trở ra, bây giờ Tam Hoa nương nương có được trăm con sói lớn, mãnh hổ một đầu, hai tôn Sơn Thần dù không giống Trần Tướng quân tay cầm thiên quân vạn mã như thế, nhưng cũng là tiểu quân phiệt giới mèo. Thêm nữa bản thân nàng có hỏa pháp tỉnh xảo, mèo trời sinh lại so với con người càng linh mẫn hơn, nhanh nhẹn cùng với tốc độ càng hơn cao thủ giang hồ. Trước đây lúc đi theo đạo nhân hành tẩu phương bắc cũng thường giúp đạo nhân trừ tà hàng ma, cùng với âm thi quỷ vật đánh không ít quan hệ, cho nên lòng tin cũng không bắt nguồn từ lỗ mãng vô tri, mà chính là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Mèo con dù không như người trưởng thành tư duy phức tạp, nhưng mà từ nhỏ một mình sinh tồn ở nơi hoang dã, bất luận chú ý cẩn thận, hay là năng lực sinh tồn nơi hoang dã, đều cao hơn so với đạo nhân, bình thường hành tẩu thiên hạ, ngủ ngoài trời hoang dã, mỗi khi gặp phải điều gì nguy hiểm, hoặc là phát giác lúc không thích hợp, đều là nàng nhắc nhở Tống Du.
"Ta sẽ không nhắc nhở Tam Hoa nương nương cẩn thận, cũng không có nhiều thứ có thể căn dặn Tam Hoa nương nương, liền mời Tam Hoa nương nương an tâm đi, ta sẽ bảo vệ nhà thật tốt, cũng nhanh đi mau chóng trở về!”
"Biết rồi!"
"Tam Hoa nương nương ngủ đi!”
"Đạo sĩ ngươi nếu là không nỡ xa Tam Hoa nương nương, ngày mai hãy đi thuê một con mèo về cho nó ăn hai ngày đi!”
"Tam Hoa nương nương nói đùa, nào có đạo lý thuê mèo!”
"Trường Kinh không phải cái gì đều có thể thuê sao? Đều có thể thuê con lừa thuê ngựa, làm sao không thể thuê mèo?"
"Khụ khụ khụ...!”
"Nữ tử sát vách kia cứ nghe lén chúng ta nói chuyện!”
"Vách tường mỏng như vậy, không có cách nào!”
"Đúng a...!”
Bóng đen nhỏ bên bếp lửa đứng lên, dường như duỗi người một cái, lắc lư thân thể, uốn éo thân thể, liền hướng giường bên này nhảy qua.
"Tam Hoa nương nương buổi tối hôm nay có thể lén ôm chân của ngươi ngủ không? A đúng rồi, vậy Tam Hoa nương nương không thể nói ra...!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì Tam Hoa nương nương thông qua Ngô nữ hiệp nhận được treo thưởng của huyện Trường Kinh, lần này lại không có Ngô nữ hiệp đồng hành cùng nàng dẫn đường chia tiền, cho nên huyện nha phái hai nha sai đến, trong đó còn có một lão giả, ngoài ra còn có một quan viên mặc quan phục đến, nhìn thấy Tống Du liền hành lễ với hắn.
"Gặp qua tiên sinh!”
"Hữu lễ!”
"Trước đây đã từng nghe qua, đường phố Liễu Thụ ở thành Tây có một vị cao nhân tu hành, am hiểu nhất hàng yêu trừ ma, lúc trước Trường Kinh đọng lại nhiều treo thưởng trừ yêu đều là tiên sinh kết, trước đây một mực không thể tới bái phỏng, lần này rốt cục cũng nhìn thấy chân dung thần tiên tiên sinh, sao mà thật may mắn!”
"Đại nhân quá khách khí!”
Tống Du cũng đành chịu duy trì lễ tiết.
"Tà ma ở Đào Hoa Thôn này cũng làm loạn đã lâu, nhiều lần mời người đến trừ tà trừ ma, đều không thể thành, phía trên thúc giục rất chặt, lần này tiên sinh trở về, cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề cho huyện nha chúng ta. Nghĩ đến khoảng cách giữa Đào Hoa Thôn với Trường Kinh cũng có nửa ngày đi đường, thế là đặc biệt vì tiên sinh thuê một chiếc xe ngựa, tốt đưa tiên sinh đi qua!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận