Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 114: Mục đồng cưỡi trâu nước (1)

Câu chuyện này không hề dài.
Đương nhiên đã bỏ qua phần của Vương Thiện Công, không kể hắn được Vương Thiện Công nhờ vả đi tìm Tam Hoa nương nương, chỉ nói hắn nhìn thấy một ngôi miếu mèo thần ở đó, còn có một tiểu thần mèo trong ngôi miếu ấy, ban đêm hắn tá túc lại nói chuyện với thần mèo thì mới biết thần mèo cũng rất vất vả, tận tâm, giúp con người bắt chuột, sau đó xuống núi xác nhận, đích thực là như thế.
Có lẽ chính vì loại bỏ đoạn giao tiếp với Vương Thiện Công và những rắc rối của thần mèo khi đối mặt với việc tự hưởng hương khói dân gian, hoặc có lẽ vì kỹ năng kể chuyện của Tống Du không xuất sắc, cũng không có gì quá bất ngờ, thú vị, cho nên những đứa trẻ không có nhiều phản ứng như trong quá trình nghe kể những câu chuyện trước, có đứa sau khi nghe xong còn tỏ ra không quá tin tưởng..
Lại có mấy đứa cảm thấy tiểu thần mèo biết nói chuyện rất đáng yêu.
Cũng may Tống Du coi như là đã qua cửa này, đúng lúc sắc trời dần tối, bên trong con đường làng bên cạnh lần lượt truyền đến tiếng gọi, những đứa bé này nghe xong, lập tức nhanh chân chạy vội trở về, ríu rít như một đàn chim sẻ. Tống Du cũng mang theo Tam Hoa nương nương cùng nữ tử kia cùng nhau đi đến nhà Trần Hán.
Đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, gió đêm phơ phất.
"Câu chuyện của ngươi kể khá hay."
"Chuyện của Túc hạ cũng rất là kỳ thú."
"Ta cũng cảm thấy vậy." Nữ tử thẳng thắn chấp nhận: "Ta cảm thấy đó là một chuyện rất kỳ diệu, không giống khi ta đi đêm trên đường gặp quỷ, có lẽ ta sẽ luôn nhớ đến câu chuyện này mãi cho đến khi ta chết đi."
"Nhân sinh của Túc hạ rất phong phú."
"Bớt nói về ta đi."
Nữ tử nhàn nhạt liếc Tống Du một cái: "Chuyện ngươi kể tuy nhìn giống như chỉ để dỗ dành mấy đứa trẻ, nhưng ta nghe ra được, đó là chuyện có thật."
"Làm sao nghe ra được?"
"Biểu cảm, giọng điệu."
"Giải thích như thế nào?"
" Ngươi rất thích cuộc gặp gỡ ngày hôm đó."
"Thì ra là thế."
"Ngày mai ngươi đi An Thanh à?"
"Vâng."
"Ta cảm thấy con người ngươi không tệ, người có thể đưa thư đến một nơi xa như vậy, còn mang theo một con mèo, sẽ không thể là một người quá xấu. Ta lúc đầu muốn bảo ngươi sáng mai đi cùng với ta, trên con đường này sơn tặc rất nhiều, lúc trước là vì ngươi may mắn, ngày mai chưa chắc vẫn gặp may mắn như vậy để mỗi tên sơn tặc gặp được đều thả ngươi đi, ta có thể bảo vệ ngươi một đoạn đường." Nữ tử nói xong dừng lại một chút, "Thế nhưng buổi chiều rủ ngươi cùng ra ngoài đi dạo, ngươi không đồng ý, ta cũng không tiện mời ngươi lần nữa."
"Túc hạ hiểu lầm..."
"Không cần giải thích! Nếu ngươi đã nói đến duyên phận với ta, vậy thì cứ thế đi, sáng mai chúng ta sẽ tự thức dậy và tự mình lên đường, nếu có thể gặp nhau, đã thể hiện chúng ta có duyên với nhau, vậy chúng ta sẽ đồng hành đi An Thanh, còn bằng không được thì đành thôi..."
Nữ tử nói rồi nhìn về phía Tống Du:
"Như thế nào?"
Tống Du ngẫm lại, mỉm cười nói:
"Hay!"
"Hay cái gì mà hay?"
"Được!"
Hai người đã bước vào cửa sân.
Trần Hán vội vàng ra nghênh tiếp.
Vốn cho rằng ban đêm có thể được ăn thịt bò, nơi này thịt bò cùng thịt heo đều bằng giá với nhau, miễn cưỡng xem như là đặc sản, Tống Du kỳ thật có chút thèm. Thế nhưng không ngờ Trần Hán tuy là thương nhân, kiến thức lại không ít, biết đạo sĩ không ăn thịt bò, tự cho là hiểu hắn mà mua thịt heo thịt dê về, làm một bàn lớn.
Tóm lại cũng là thịt, Tống Du vẫn ăn đến thoải mái.
Ban đêm ngủ ở gian phòng bên trái của viện.
Đệm chăn cái nào cũng đều sạch sẽ gọn gàng.
Tam Hoa nương nương đi đến bên giường, nhu thuận mặc cho Tống Du kéo lên góc áo đạo bào của hắn, lau lòng bàn chân cho nàng, đồng thời ngửa đầu hỏi hắn: "Đạo sĩ, ngươi tại sao phải kể cho bọn hắn nghe chuyện về Tam Hoa nương nương?"
"Ừm?"
Tống Du ngẫm lại:
"Bởi vì Tam Hoa nương nương phẩm tính cao khiết, lại rất đáng yêu, trẻ con hẳn là sẽ thích nghe loại chuyện này."
"Bọn trẻ hình như cũng không thích câu chuyện này cho lắm."
"Lau sạch sẽ."
"Nha!"
Mèo Tam Hoa nhảy lên giường, lại tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
"Là bởi vì Tam Hoa nương nương quá tốt, bọn họ không tin có một tiểu thần mèo như vậy. Cũng bởi vì bọn họ chỉ muốn nghe chuyện khiến cho người ta sợ hãi, mà Tam Hoa nương nương thì chỉ làm cho người khác yêu thích thôi." Tống Du lục lọi trong bóng đêm để chui vào bên trong chăn, "Cái này không liên quan đến Tam Hoa nương nương."
"Nha..."
Một người một mèo thanh âm đều rất nhẹ.
Lại nói chuyện một hồi, mới dần dần thiếp đi.
Tống Du mơ mơ màng màng làm một giấc chiêm bao.
Trong mộng là một đạo quan, bên trong có vị Lão Đạo, là một vị nữ đạo sĩ, tóc hoa râm, khuôn mặt cũng hiện ra vẻ già nua, nàng mở phong thư, lấy bức thư ra, mùi mực thoảng hương thơm...
Không biết lúc nàng đọc thư sẽ có cảm xúc gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Vợ chồng Trần thị chuẩn bị cho bọn họ điểm tâm cùng khăn và nước rửa mặt.
Tống Du tất nhiên là cung kính nói cảm ơn.
Rửa mặt xong, đến ăn điểm tâm, thấy con ngựa bờm vàng của vị nữ hiệp kia vẫn ở trong sân, nhưng không thấy bóng nàng, thế là vừa ăn vừa hỏi:
"Vị nữ hiệp kia còn chưa tỉnh ngủ?"
"Còn chưa tỉnh."
"Đồ vật của Trần công đã thu xếp xong chưa?"
"Thu xếp xong rồi."
"Chuẩn bị khi nào lên đường đây?"
"Đợi khi nhị thúc của tiểu nhân đến thì chúng ta lập tức lên đường."
"Trần công có muốn đồng hành cùng ta không? Chí ít có thể bình an đi đến bến đò."
"Vậy thì đa tạ tiên sinh."
Trần Hán nói rồi dừng một cái, lộ ra vẻ khó xử: "Chỉ là hôm qua Ngô nữ hiệp đã nói với ta, bảo một nhà chúng ta đợi nàng sau khi thức dậy, cùng đi với nàng..."
"Cũng tốt."
"Cô phụ ý tốt của tiên sinh..."
"Nào có, Ngô nữ hiệp dám một mình đi đường núi, bản lĩnh của nàng nhất định là cực tốt." Tống Du cười nói, "Chỉ là được túc hạ khoản đãi, chưa thể báo đáp, có chút tiếc nuối."
"Tiên sinh thật là chiết sát tiểu nhân..."
Tống Du cơm nước xong xuôi, nữ tử kia còn chưa thức, hắn cũng không đợi nàng, chỉ tuân thủ theo ước định của hai người, thu xếp xong đồ đạc, tạm biệt vợ chồng Trần thị, nhận lấy hai trăm văn tiền đưa thư còn lại, lập tức lên đường.
Vừa ra khỏi cửa, mới đến đầu ngõ, lại gặp một đứa bé trong nhóm hôm qua từng nghe hắn kể chuyện, đi theo người lớn trong nhà, từ đối diện đi tới.
Đứa bé này liếc trộm bọn họ, do dự vô cùng, cuối cùng vẫn lấy can đảm chào hỏi hắn:
"Tiểu tiên sinh bây giờ ngươi đi à?"
"Đi."
"Nữ hiệp kia đâu?"
"Cũng sắp đi."
"Các ngươi đi thong thả nha..."
"Đa tạ."
Đôi bên giao tiếp ngắn ngủi, đứa bé bị con mèo thu hút, trong vô thức cúi người, đưa tay muốn sờ mèo Tam Hoa, nhưng không ngờ mèo Tam Hoa lại rất cảnh giác, lướt qua như một làn khói chạy về phía trước một đoạn, sau đó dừng lại quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
Đứa bé nhếch miệng cười, phất tay tạm biệt nàng:
"Miêu Miêu cũng đi thong thả nhé."
Mèo Tam Hoa nhìn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, nghiêng đầu suy tư một lát, học theo ngữ khí của Tống Du, mở miệng nói chuyện:
"Đa tạ."
Âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, vô cùng êm tai.
Đứa bé nhất thời ngạc nhiên đến ngây người.
Người lớn bên cạnh cũng mở to hai mắt, giật mình hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận