Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 623: Đi vào bên trong cố sự (2)

Thế gian truyền thuyết ngàn vạn, phàm là sự tình thần dị, thế nhân đều nói chuyện say sưa, nhưng lại có được mấy phàm nhân nhìn thấy qua thần tiên?
Lại có được mấy phàm nhân thấy qua thần điểu?
"Tiểu nhân lúc ấy liền nghĩ, coi như chết cóng ở đây, cũng xứng đáng!”
Đổng Chí nói:
“Tiếc nuối duy nhất, chính là không đi ra khỏi đây, đem điều này kể cho hậu nhân ta nghe!”
Nói xong bưng bát, nhịn không được nhìn về phía đạo nhân, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục hỏi:
"Không biết tiên sinh... Là thật hay là giả?”
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Tiểu nhân từng nghe nói qua, ở Ngang Châu có một vị Hứa Công trời đông ngủ đầu đường, trong thoáng chốc có người đánh thức hắn mời hắn ăn cơm, trên bàn đều là đĩa ngọc thức ăn và rượu nho, trong bữa tiệc đều là quan lại quyền quý hiển hách nơi đó, sau khi cơm nước xong đối phương lại mời hắn thưởng thức ca múa tiểu khúc, mời hắn ngâm nước nóng, sau cùng đưa đến phòng trên cùng, là gian phòng thoải mái thượng hạng nhất điểm than không khói, ấm áp không thôi, trên giường cũng là chăn đệm mềm nhất. Nhưng cho đến khi hắn chuẩn bị ngủ say thì mới phát hiện, mình vẫn còn co ro ở ven đường, mọi thứ trước đó chỉ là ảo giác trước khi chết mà thôi!”
Đổng Chí lo lắng:
“Tiểu nhân đã từng nhiều lần nói qua cố sự này!”
"Thú vị...!”
Tống Du thật không có hỏi "Đã là ảo giác trước khi chết lại như thế nào còn truyền ra ngoài" như vậy, mà chính là nói ra:
"Chỉ tiếc nơi này cũng không có đĩa ngọc thức ăn và rượu ngon, chỉ là cháo bánh nát, thịt thỏ ngày hôm qua cùng với một nồi nước tuyết đun sôi mà thôi, cũng không có quan to hiển quý, ca múa tiểu khúc, tắm nước nóng cùng với phòng trên, chỉ có tại hạ một đạo nhân, một đống lửa, tấm chăn đệm mỏng mà thôi!”
"Không dám yêu cầu xa vời quá nhiều, đa tạ tiên sinh!”
Đổng Chí nói ngừng lại:
“Tiểu nhân trước kia lúc kể cố sự này, vẫn không cảm giác được điều gì, kết quả lần này vì không ngờ có tuyết lớn rơi vào đêm trước, bị đóng băng nằm co quắp dưới gốc cây suýt chút nữa chết, mới hiểu chết cóng đau đớn đến mức nào, lúc ấy liền nghĩ, nếu trước khi chết thật sự có được huyễn cảnh như vậy, cũng là một chuyện tốt. Không tỉnh lại thì càng tốt hơn. Cho dù là yêu ma gây nên, muốn ăn thịt ta, thi pháp khiến cho ta mơ mơ màng màng, không sợ hãi đau đớn dẫn đến thịt trở đắng, có thể không thống khổ mà chết, cũng đều là chuyện tốt, ta cũng đều tạ ơn hắn!”
Sợ hãi thống khổ dẫn đến chất thịt trở nên đắng...
Này cũng lại là một cách nói thú vị.
Tống Du nghe ra trong giọng nói của hắn mấy phần lo âu và ám chỉ, lại cũng chỉ là cười nói:
"Túc hạ sợ là phải chờ tới lúc đi ra khỏi nơi đây trở lại Hàn Châu, mới biết có phải là huyễn cảnh hay không!”
"Có lẽ...!”
Lúc này trong nồi cháo bánh có cả sợi thịt thỏ đã nấu xong, Tống Du vẫn vậy vẫn múc một bát đầu tiên cho hắn, đưa cho hắn.
Nhìn hai bên một chút, tuyệt không từ trong chướng khí sương mù nhìn thấy bóng dáng con hươu kia.
Thế là lại hỏi:
"Túc hạ còn nhớ đến, trước lúc hôn mê hoặc trong lúc hôn mê, đã gặp được cái gì?"
"Đa tạ...!”
Đổng Chí y nguyên nói tiếng cảm ơn.
Đã gặp được cái gì...
Đổng Chí vẫn không khỏi lâm vào suy tư.
Nghĩ tới đây, thật đúng là nghĩ đến điều gì đó.
"Tiểu nhân nhớ chính là sau khi tiến vào mảnh rừng này, cây này quá lớn, khoảng cách giữa các cây quá rộng lớn, cộng thêm chướng khí tràn ngập, mây mù che mắt, không phân rõ được đâu là đâu, nhất thời bị mất phương hướng. Sau đó bất luận đi như thế nào dường như đều đi ra không được, vốn đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, tính xong phù chú xóa đi chướng khí cũng sử dụng hết, hết lần này tới lần khác lại có tuyết lớn rơi, vừa lạnh vừa đói, liền ngã trên mặt đất ngất đi!”
Đổng Chí mặt lộ vẻ suy tư:
“Về sau mơ mơ màng màng, cảm thấy quá nóng, giống như bắt đầu cởi quần áo, sau đó hình như có một chàng thiếu niên, tới thăm ta, hỏi ta bị làm sao, nhưng ta dù nghe thấy, lại không thể trả lời hắn, chờ một lúc, hắn mặc quần áo vào cho ta, lại đem ta kéo tới dưới gốc cây, co người lại ôm ta, sưởi ấm cho ta!”
"Khó trách...!”
Tống Du nhìn vào bộ quần áo của hắn.
"Sao?"
Đổng Chí rõ ràng cũng cảm thấy quần áo của mình có chút không ngay ngắn, giống như là cởi qua lại bị người mặc vào một cách lộn xộn.
"Túc hạ không có tò mò qua, nơi đây khoảng cách vị trí túc hạ hôn mê, chừng hai giậm địa, chúng ta là thế nào tìm được túc hạ sao?”
Tổng Du hỏi.
"Cái này...!”
Tự nhiên là hiếu kỳ và không thể hiểu được.
Có thể ở đây, gặp được bọn họ, hiếu kỳ và không hiểu lại đâu chỉ là nhiêu đó.
So với điều đó, không phải là gì cả.
"Mời tiên sinh chỉ giáo!”
"Chúng ta ở đây, vừa thắp lên ngọn lửa, vốn đã dự định ở đây nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên lại có một con hươu tới tìm chúng ta, dẫn chúng ta đến nơi ngươi hôn mê. Bây giờ nghĩ lại, xác nhận nó từ chỗ rất xa trông thấy ánh lửa và hơi khói hoặc là nghe thấy thanh âm của chúng ta, lúc này mới đến tìm!”
Tống Du mỉm cười nói:
“Cho nên mới nói, ngươi có vận khí rất tốt!”
Đổng Chí nghe vậy đột nhiên sửng sốt.
Lập tức đạo nhân chỉ vào xiêm y của hắn.
Đổng Chí cúi đầu xem xét.
Quần áo màu đậm, tuy cũ nát, cũng dính không ít tro bụi, trở nên vô cùng bẩn, nhưng lại rõ ràng có thể thấy được, bên trên dính lấy không ít lông tóc.
Giống như là lông hươu.
"Ai nha!"
Đổng Chí nhất thời kinh hãi.
Là một người kể chuyện, thường ngày nghe nói qua loại cố sự này, nhất là sau khi đến phương bắc.
Tựa như câu chuyện mà hắn thường kể nhất.
Người thợ săn trong núi lớn Triệu Châu, lấy việc đi săn mà sống, nhưng cả một đời ở trong núi lớn kiếm ăn thợ săn cũng có lúc mắc sai lầm. Bất ngờ một trận bão tuyết, liền có thể đem thợ săn già vây ở trên núi, sống sờ sờ chết cóng chết đói. Lại có nghe đồn, thời khắc thợ săn gần như chết cóng, cảm giác có người đến ôm lấy mình, giúp mình sống sót, ngày thứ hai sau khi gió tuyết lại lắng xuống, xung quanh không có dấu vết của người nào, chỉ là vài sợi lông thú mà thôi, từ đó người săn già cũng rút lui, không còn lên núi săn bắn nữa, đổi nghề làm ăn.
Kể câu chuyện suốt đời, nhưng không ngờ, bản thân hôm nay vậy mà lại bước vào trong câu chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận