Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 351: Quỷ Diện Thảo Phong Châu Nghiệp Sơn (1)

“Lúc này người không nhiều, ngươi trước tiên có thể tìm một chỗ chờ một lát, cũng có thể đi dạo trước, từ nơi này hướng xuống, đi đến đâu cũng chỉ trong vòng ba bốn dặm đường!”
Ngô nữ hiệp nói với hắn:
“Thừa dịp hiện tại không ai, ta muốn bày quầy bán hàng trước tiên đem những vật này xử lý, đợi lát nữa nhiều người, sợ gặp được người có thể nhận ra, bán xong chia tiền cho ngươi!”
"Vậy ta đi dạo một chút!”
"Được!"
Ngô nữ hiệp tùy tiện tìm được một chỗ trống, từ trên ngựa lấy ra đao kiếm hôm qua nhặt được, bày ra ngay tại chỗ.
Bên cạnh có một nam tử che mặt dáng dấp cao gầy, phát ra âm thanh thâm trầm:
"Vị nương tử này, bình thường ngươi không phải ở chỗ này a..!”
"Quan! Ngươi! Cái rắm! Chuyện!”
Ngô nữ hiệp từng chữ nói ra, mang theo ánh mắt hàn ý làm người này im lặng.
Đạo nhân thấy thế cười cười, đây là vị nữ hiệp này đang biểu thị quy củ chỗ này với hắn.
Cúi đầu nhìn về nữ đồng bên cạnh, đạo nhân cất bước đi về phía trước, sau lưng đã truyền đến tiếng rao hàng của Ngô nữ hiệp:
"Bảo đao bảo kiếm...!”
"Thượng hạng bảo đao Đào Tuyền...!”
"Bảo kiếm Đàm Khê...!”
Bên cạnh một nam tử toàn thân hôi chua, hô một tiếng thổi đốt cây châm lửa, nương theo ngọn lửa sáng lên to như hạt đậu, nhóm lửa ngọn đèn, hắn cầm ngọn đèn dầu nhìn thẳng vào người đạo sĩ đi ngang qua, đợi lúc đạo nhân đi qua, hắn đã ngồi xếp bằng xuống, ngọn đèn cũng đặt ở trước mặt quầy hàng của hắn.
Mượn ánh sáng nhạt nhìn lại, là chút dụng cụ trân bảo.
Mang theo tử khí nồng đậm, hơn phân nửa là vật phẩm bồi táng.
Đạo nhân thu hồi ánh mắt, tiếp tục hướng đến phía trước.
Sau lưng tiếng rao hàng của nữ hiệp cũng xa.
Một đường đi qua, không biết gặp thoáng qua bao nhiêu người. Tại bên trên chợ quỷ này, võ nhân giang hồ chỉ chiếm trong đó một bộ phận rất nhỏ, càng nhiều hơn chính là người muôn hình muôn vẻ. Cực ít có người như đạo nhân và nữ đồng đem diện mục bản thân lộ ra rõ ràng như vậy, đa số người có thể nhìn thấy cũng chỉ có một đôi mắt.
Có người tự lẩm bẩm, đàm luận về bí mật trong hoàng cung, tranh chấp triều đình, từ ngôn ngữ đều là những điều mà người ngoài không dám nói dễ dàng.
Đạo nhân nhìn về phía bọn họ, bọn họ cũng nhìn về phía đạo nhân.
Đạo nhân mặc kệ bọn hắn, bọn họ cũng không hỏi đạo người.
Lúc này còn sớm, người bán hàng rong và khách hàng đều ít, thừa dịp quạnh quẽ, vừa vặn để quan sát khe nứt này.
Hai bên vách đá của khe nứt ngược lại là tự nhiên, hoặc thô ráp hoặc vuông vức, đường vân của lớp đá hoặc sâu hoặc cạn, đều giống như tự nhiên vỡ ra. Tuy nhiên như thật sự có đại năng giả lấy đại thần thông xé mở mặt đất, nghĩ đến khe hở hai bên vỡ ra cũng sẽ là bộ dáng như vậy, bởi vậy cũng phán đoán không ra lời đồn là thật hay giả.
Nhưng hai bức tường đá hai bên thì thật sự đáng xem.
Khe nứt này nằm bên ngoài thành trì, vừa sâu vừa dài, giữa các khe còn có vô số nhánh, sát bên lại chính là kinh thành, ngoại trừ buổi trưa, vào thời gian khác ánh nắng không chiếu vào đáy, tự nhiên là nơi ẩn náu của người di cư, người ăn xin, tội phạm truy nã, thậm chí cả yêu ma quỷ quái.
Khắp nơi đều có dấu vết mà bọn họ lưu lại.
Nhìn hai bức tường đá hai bên này, phàm là nơi có thể khắc hoạ, đều lưu lại các loại hình vẽ xấu.
Đã có tranh tường, cũng có chữ viết.
Còn có những đường nét không theo quy tắc.
Từ trên dấu vết nhìn thấy, có những thứ làm bằng đá cứng, cũng có những thứ được khắc bằng vật sắc nhọn như kiếm, dao.
Đạo nhân cầm theo đèn lồng, đến gần để nhìn kỹ suy nghĩ tỉ mỉ.
Có những bức tranh vô cùng đơn giản, cũng có đường cong đơn giản nhất phác hoạ mà thành, mang trong đó cảm xúc nguyên thủy nhất. Có bích hoạ thì mười phần tinh xảo, khắc lấy các loại động thực vật cùng với nhân loại thần phật, có thể nhìn ra tác giả đối với phương diện điêu khắc hội họa có tạo nghệ tương đương cao, cũng không biết những người như vậy làm sao lại lưu lạc đến nơi đây.
Có những bức bình thản an bình, cũng có những bức vặn vẹo tùy ý.
Còn có thuần túy chỉ là vẽ linh tinh một trận.
Chỗ điêu khắc văn tự càng thêm phức tạp.
Chỉ nói chữ viết, từ xấu xí không chịu nổi đến rất có phong phạm đại gia, mọi thứ thật sự có thể tìm thấy ở đây.
Mà nhìn nội dung, có một câu chuyện đơn giản và yên bình, họ gì tên gì năm nào tháng nào sự tình vì sao lưu lạc đến tận đây, đang ở tình huống nào mới viết xuống hàng chữ này. Cũng có chửi mắng, mắng phụ mẫu mắng kẻ thù mắng hôn quan. Tương ứng với điều này là tất cả các loại lời nói nguyền rủa, ô uế không chịu nổi. Còn có những câu hỏi, hỏi lão thiên hỏi triều đình, hỏi mình vì sao đến tận đây.
Có lòng thành cầu nguyện, chỉ muốn thoát khỏi khốn quẫn, hoặc là tự nhận đã không có thuốc nào cứu được nghiệp chướng nặng nề, cầu nguyện thần linh tha thứ, cầu nguyện không gây họa tới người nhà.
Thậm chí có thi từ văn chương, và không thiếu những bài viết hay.
Trước khi chợ quỷ chưa có hình thành, người lưu lạc đến đây, nếu không phải chán nản và không có nơi ở, chính là muốn tránh né thứ gì. Trong mờ tối, hai bên vách đá này liền gánh chịu tư tưởng của bọn hắn, tình cảm cùng hy vọng.
Đạo nhân khi thì đem đèn lồng giơ lên, khi thì đem đèn lồng áp vào mặt đất, từng cái nhìn sang, phảng phất có thể trông thấy bọn hắn lúc đó.
Tuế nguyệt cùng với thời gian, đều tích lũy trong đó.
Tới đối mặt, rất có cảm xúc.
Cái này lại không phải là không một loại tu hành sao?
Nghĩ đến một số năm sau, nếu nơi đây vẫn còn đó, cũng sẽ trở thành một phong cảnh.
Chỉ là không biết đến lúc đó, những bích hoạ văn tự này phải chăng vẫn còn, phải chăng còn thấy rõ, hậu nhân lại có thể biết được tuổi của nó hay không, nhờ vào đó có cái nhìn thoáng qua với người lúc trước từng ở đây cư trú qua.
Tiểu nữ đồng bên cạnh không biết hắn đang nhìn cái gì, chỉ đi theo ở bên cạnh hắn nhìn một hồi, liền không có hứng thú. Nhưng nàng cũng tự có cách chơi của nàng, ven đường quán nhỏ vụn vặt lẻ tẻ, thỉnh thoảng sẽ có thứ gì đó có thể khơi dậy sự quan tâm của nàng, nàng sẽ đi qua, ngồi xổm xuống nhìn, đến khi đạo nhân đi khỏi, nàng liền lập tức đuổi theo.
Thẳng đến thời gian càng ngày càng muộn, nơi đây càng trở nên náo nhiệt hơn.
Người muôn hình muôn vẻ tất cả đều tụ tập ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận