Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 586: Trở về đạo quán để lấy tiên chủng (1)

Rạng sáng ngày hôm sau, canh năm, ngoài cửa có người tới.
Chính là Trương quân sư.
Dường như có chuyện gì rất gấp gáp nhưng lại không dám quấy rầy giấc mơ thanh bình của hắn. Sau khi Trương quân sư đến, hỏi qua binh lính thủ vệ tiên sinh đã tỉnh dậy hay chưa, có được câu trả lời vẫn chưa tỉnh giấc, liền ở ngoài cửa đi qua đi lại.
Tiếng bước chân nhỏ hiển thị rõ sự lo lắng của hắn.
Mèo Tam Hoa núp ở trên giường trong phòng, toàn bộ thân thể đều ở bên trong chăn, chỉ nhô ra một cái đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Do dự hồi lâu, mới quay người đánh thức đạo nhân.
"Meo ô...!”
Đạo nhân mở hai mắt ra, chỉ nhìn ra bên ngoài, liền biết được là đã có chuyện gì xảy ra, thế là cũng không nhiều lời, mặc quần áo vào, rời giường.
Đêm qua rửa mặt khăn còn ướt, tiện tay kéo tới chà lên mặt, nhiệt độ trên thảo nguyên giữa sớm và tối chênh lệch rất lớn, khăn ướt buốt lạnh, nháy mắt liền khiến người tỉnh táo lại.
Đẩy cửa xem xét, bên ngoài đêm tối dày đặc, đèn lồng thắp sáng, Trương quân sư đang dạo bước, nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía hắn.
"Tống tiên sinh đã tỉnh?”
"Tỉnh rồi!”
Tống Du bình tĩnh nhìn về phía hắn:
"Trương quân sư ở ngoài cửa khổ đợi thế nhưng là có chuyện quan trọng gì?”
"Ma pháp mà mấy vị tướng quân trước đây mắc phải đột nhiên bộc phát, đau đón không thôi, chúng ta không còn cách nào khác, đành phải đến mời tiên sinh đi qua xem một chút!”
"Xin mời dẫn đường!”
"Mời tới bên này!”
Tống Du trở lại đóng cửa lại, liền đi theo hắn.
Lúc này trời còn chưa sáng.
Tuy nhiên đầu năm nay ngoại trừ một số người ở những nơi nhộn nhịp như Trường Kinh hay Dật Đô có cuộc sống về đêm, tuyệt đại đa số người ban đêm đều rất khô khan. Sau khi trời tối, nếu không có những cuộc trò chuyện ban đêm giữa các cặp đôi hay các hoạt động giải trí khác, thì sẽ khó ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau nếu đi ngủ sớm, cho nên rất nhiều quan viên thời điểm có chuyện gì, thường vào canh năm sẽ rời giường, trong quân có khi cần mở doanh nhổ trại, cũng thức dậy rất sớm.
Tống Du đi theo hắn, qua các con phố, ngõ hẻm.
Khắp nơi đều được bó đuốc thắp sáng.
Trương quân sư vừa đi vừa nói với hắn:
"Trương mỗ nhưng có quấy rầy đến giấc mơ đẹp của tiên sinh?"
"Nếu là sự tình yêu tà, quân sư không cần khách khí, chỉ nói về chuyện đó là được!”
"Tiên sinh đại nghĩa!”
Trương quân sư ngừng lại, cước bộ vội vàng, ngoài miệng cũng không ngừng nói:
“Tiên sinh còn nhớ đến những con ong ngày hôm qua có thể hóa thành hạt hồ đào lại biến lớn không?"
"Nhớ kỹ!”
"Yêu ma kia nuôi Hồ phong có hai loại, một đỏ một vàng. Chủng loại màu vàng chính là tiên sinh hôm qua gặp phải, có thể biến lớn bay lượn đả thương người, loại màu đỏ thì có thể tiến vào bên trong cơ thể con người, sinh trưởng ở bên trên cột sống!”
Trương quân sư vừa đi vừa cùng hắn nói:
“Trước đây trong quân có rất nhiều tướng tá bị trúng chiêu. Tuy nhiên thứ này hại người cũng không vội vã, tới không mãnh, bình thường tựa như không có, chỉ là khiến người suy yếu, vừa đến thời điểm muốn dùng khí lực liền toàn thân đau đớn, không thể đánh nhau, ngoài ra rất ít hại tính mạng của người. Thêm nữa tiên sinh ngày hôm trước mới đến, một mực có việc đang bận, cũng không có lập tức dùng nó đến làm phiền tiên sinh. Cũng không biết là hôm qua tiên sinh đem trên trăm con Hồ Phong màu vàng này tất cả đều diệt đi hay là làm sao, chọc giận yêu ma kia, buổi tối hôm nay khi đêm xuống, Hồ đào trên người tướng tá trong thành tất cả đều phồng lớn, bắt đầu phát tác, đau đớn không thôi, có tướng tá đã đau đến muốn chết muốn sống, Trương mỗ bất đắc dĩ, đành phải lúc trời còn chưa sáng liền đến mời tiên sinh!”
"Dạng này a...!”
Tống Du gật gật đầu.
Người trong thành dường như còn không biết được yêu ma kia đã chết, chỉ cho là mình hôm qua chỉ hóa giải thế công của yêu ma kia.
Hiện tại xem ra, những Hồ đào này và tên yêu ma kia có liên hệ chặt chẽ, yêu ma kia chết, Hồ đào liền đồng loạt phát tác.
Không đến bao lâu, hai người một mèo đi vào một ngôi nhà.
Chỉ thấy trong phòng bày biện một loạt giường gỗ, trên giường gỗ đều nằm sấp từng tráng hán, trên thân che kín chăn mền, có người chuyên ở bên hầu hạ.
Còn chưa đi vào, liền nghe một trận tiếng rên rỉ và tiếng kêu đau đớn.
"Ôi...!”
"Tê...!”
Tất cả đều phát ra từ trong miệng của những tráng hán này.
"Xốc lên cho tiên sinh nhìn xem!"
"Vâng!"
Một binh lính lập tức cẩn thận xốc tấm đệm chăn mền lên.
Bên dưới là một tráng hán rắn rỏi với lưng và eo rắn chắc, không mặc áo, dù cho bên ngoài thân có một tầng thịt mỡ, cũng có thể nhìn ra dáng người cường tráng bên dưới. Nhưng cũng chính là hán tử như thế, lại nằm lỳ ở trên giường thống khổ không thôi.
Mà một chỗ trên cột sống của hắn có một khối phồng lên, to bằng nắm đấm, đỏ rực, không biết, còn tưởng rằng là một vết phồng rộp khổng lồ.
Cái túi phồng kia lại còn đang nhấp nhô.
Mèo Tam Hoa đối với cái gì cũng tò mò, cái gì cùng đều muốn nhìn, vì vậy mà bám lấy giường gỗ đứng thẳng người lên, thăm dò lén lút quan sát.
Tống Du cũng cẩn thận điều tra, đưa tay khẽ chạm.
"Tê...!”
Tráng hán nằm sấp nhất thời một trận nhe răng.
"Trong quân có bao nhiêu người bên trong có thứ pháp thuật này?"
Tống Du đếm xem số giường ở trong phòng, có mười một chiếc.
Mèo Tam Hoa mắt chăm chú nhìn tráng hán đau đến ngũ quan đều bắt đầu vặn vẹo, lại mắt chăm chú nhìn Tống Du, lập tức nhìn về phía cái túi lớn trên lưng tráng hán, cũng nghĩ muốn đưa tay sờ vào, nhìn xem mình sờ người này mà nói có thể đau nhức hay không.
Đáng tiếc vừa duỗi bàn chân ra, liền bị đạo nhân bắt trở lại.
"Mười một vị này chỉ là tướng quân trong quân!”
Trương quân sư với một gương mặt khổ sở nói:
“Còn có mười mấy tiểu giáo, binh sĩ, khả năng cũng có mấy chục chừng trăm người, đều nằm trong Thương Binh Doanh. Dù sao trước đây có đoạn thời gian yêu ma kia đều thích núp trong bóng tối, trông thấy tướng quân giáo úy lãnh binh xông trận, hoặc là binh lính vô cùng dũng mãnh, liền phái một con Hồ phong ra. Có tướng tá nhạy cảm một chút, sẽ nhanh chóng dùng binh khí đánh chết, bên trong chiến trận hỗn loạn nhất thời không có phát giác hoặc là chưa kịp phản ứng, liền đều trúng chiêu, sau đó mọi người có phòng bị, lúc này mới tốt hơn nhiều!”
"Nhiều như vậy a...!”
"Còn không phải sao!”
"Y quan trong quân đã có biện pháp gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận