Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 126: Ta không có hứng thú với chim én (1)

Đêm đến, mưa lớn hơn so với ban ngày một chút, xối lên trên ô giấy dầu, tạo ra âm thanh lộp bộp, nghe rất êm tai, làm cho lòng người tĩnh lặng.
Tống Du vừa đi vừa nghĩ, tốc độ đi rất chậm.
Thủ pháp bên trên núi Mã Đề này thật xảo diệu, cho dù với tu vi cùng đạo hạnh của hắn, cũng chỉ có thể trông thấy con đường nhỏ này, cái đình này, lại không chú ý tới huyền cơ bên trong.
Chỉ cảm thấy tạo nghệ của người bố trí này rất không tệ.
Đương nhiên cũng không thể nói là chắc chắn.
Mọi loại pháp thuật trên thế gian, đều có huyền cơ, tựa như học thức của vạn người, nghề có vô số, nhưng có ai có thể chu toàn?
Nhất là thế giới này tin tức bế tắc, sau khi học thức cùng kiến thức đã đạt đến cảnh giới nhất định, muốn tiến bộ hơn, vậy chỉ có thể dùng đôi mắt để nhìn, dùng thời gian để vung đắp, dùng lòng của mình để tự mình cảm nhận. Thần tiên sống cả ngàn năm cũng không dám nói rằng bản thân hiểu rõ huyền pháp của thế gian như lòng bàn tay, huống chi Tống Du tới đây chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi năm, thế gian còn nhiều thứ hắn không biết, Phục Long Quan cũng không có ghi lại những việc ấy.
Không phải cứ có đạo hạnh cao thâm là có thể thấu hiểu đạo lý của vạn vật, đạo hạnh là đạo hạnh, học thức là học thức, kiến thức là kiến thức, tu vi là tu vi, có là lão thần tiên thì vẫn có thể bị vài thủ đoạn nhỏ làm cho mê hoặc.
Đây là việc hợp lý và nhất quán với bản thân mình, cũng là huyền cơ huyền diệu.
Chỉ là Tống Du nghĩ đến một vị.
An Thanh "Yến Tiên".
Vài ngày trước có nói với Thanh Dương Tử về việc của Yến Tiên.
Là hắn đi hỏi Thanh Dương Tử.
Nghe nói vị Yến Tiên này định cư ở An Thanh, không biết đã được bao nhiêu năm, Thanh Dương Tử cũng chỉ từng gặp mặt hắn, trái lại là sư tổ của hắn từng uống qua mấy chén trà với vị Yến Tiên này.
Lúc ấy còn nói về Yến Tiên Đình ở ngoài thành.
Kỳ thật ngoài thành còn có một tòa Yến Tiên Miếu.
Còn nói vị Yến Tiên này từng ở tại Tẩu Giao Quan trước khi đến An Thanh, khi đó đạo hạnh đã không thấp, cho đến bây giờ nếu không phải đã sống ngàn năm, thì cũng đã sống ít nhất tám trăm, nhưng vạn sự vạn vật đều có thọ mệnh, hiện nay dù đạo hạnh có tăng trưởng thì cũng đã không đuổi kịp sự suy yếu của thân thể, lão Yến tiên tuổi thọ đã gần kề, biết đại nạn sắp đến, không thể không đổi con đường, thế là bắt đầu mưu cầu hương hỏa, đi theo thần đạo.
Tuy nói thành thần cũng rất khó bất tử, nhưng miễn là có một ngày hương hỏa, liền có thể ở lại thế tục một ngày, chung quy là có thể tiếp tục sống.
Mấy chục năm trước, Hủ Châu xảy ra đại nạn hạn hán, mất mùa, Yến Tiên thi pháp, bảo đảm người dân của An Thanh có một nơi để sinh sống. Dù không thể xem là mưa thuận gió hoà, nhưng cũng tốt hơn so với những huyện ở xung quanh. Về sau lương thực không đủ, hắn lại hóa thành vô số chim én ngậm thóc gạo từ kho quan ở nơi khác về, cứu không ít người.
Người An Thanh cảm kích công đức của hắn, vì hắn xây tượng lập miếu.
Đây chính là Yến Tiên Miếu ở ngoài thành, hiện tại đã thông với giường lớn của người giang hồ.
Hương hỏa trong miếu không ít, cũng có tiền dầu vừng, tuy nhiên Yến Tiên lại báo mộng xuống, bảo trụ trì trong miếu ít mua dầu vừng, đem tiền cầm đi sửa đường cho mọi người đi lại, lại tu sửa đình, giúp che gió cho người qua đường.
Có thể nói rất nỗ lực để thu thập hương hỏa.
Đáng tiếc thật là đáng tiếc...
Lúc trước Yến Tiên lấy lương thực từ kho quan, cũng không nhất định đắc tội với triều đình, nhưng chung quy là không được triều đình thích, loại việc làm này vô luận thế nào cũng không được xảy ra lần nữa, thế là từ đầu đến cuối hắn đều không được triều đình sắc phong.
Chưa kể còn lại dị loại, đến cả Thiên Cung cũng không dung.
Một bên quản phàm thế, bên còn lại quản quỷ thần, mà cả hai bên đều không chấp nhận hắn, dẫn đến việc danh tiếng của Yến Tiên từ đầu đến cuối chỉ giới hạn trong mỗi An Thanh, ngay cả Lăng Ba cách đó không xa cũng không có bất cứ một tòa miếu nào của hắn.
Nếu không phải hắn có ngàn năm tu vi, lại được lòng dân của An Thanh, sợ là đã sớm bị gắng cho cái danh chùa hoang thờ tà thần.
"Ngàn năm đại yêu a..."
Tống Du có chút xúc động.
Thế gian này có bao nhiêu vị yêu ngàn năm?
Đừng khinh thường hai chữ ngàn năm này.
Trong truyền thuyết của thế gian có bóng dáng của đại yêu ngàn năm, nhưng trừ số ít động thực vật thành tinh có thể sống đến ngàn năm ra, phần lớn còn lại đều là lời đồn nhảm, bị khuếch đại. Giống như tiên thần trên thế gian này, tương truyền bọn họ có hàng vạn năm tuổi thọ, nhưng có thể thật ra phần lớn cũng chỉ mới ăn được mấy trăm năm hương hỏa. Chư vị cũng cần biết, một hai nghìn năm về trước của Đại Yến không hề được ghi chép lại bên trong sử sách, phần lớn thần linh mà dân chúng trong thiên hạ thờ phụng khi ấy đã biến mất trong lịch sử.
Những thần linh mà mọi người thờ phụng hiện tại, không nói đến thần lực cùng với bản lĩnh, chỉ nói đến niên kỷ, đại đa số cũng không sánh nổi với vị Yến Tiên này.
Tống Du nhớ tới vị này, cũng cảm thấy rất áp lực.
Cũng không phải do đạo hạnh, bản lĩnh hay pháp lực.
Đầu tiên, ngàn năm tuổi tác không có nghĩa là ngàn năm tu vi, cũng không có nghĩa là ngàn năm đạo hạnh. Tu vi chỉ là thứ yếu, đạo hạnh cũng không phải là để phục vụ cho vũ lực, đối với chúng thần Thiên Cung, kỳ thật là lấy quan văn làm chủ.
Mà chính là bản năng tôn trọng đối với ngàn năm tuế nguyệt.
Nhân loại có thể đi đến hiện tại, là nhờ giúp đỡ lẫn nhau tiến tới, có bản năng kính già yêu trẻ. Có là Hoàng Đế hiền đức, lúc đi du lịch gặp được một lão nhân đã tám mươi tuổi, cũng phải cung kính gọi một tiếng lão trượng. Hay là một cây Cổ Bách đã ngàn năm tuổi trên Kim Dương Đạo, khi sống đã đủ lâu, rất nhiều người đều sẽ vô ý mà cho thêm một phần tôn trọng, ngay cả quan phủ cũng lập luật pháp bảo hộ. Huống chi còn là một vị trưởng lão đã tận mắt chứng kiến ngàn năm lịch sử gian nan vất vả.
Loại áp lực này, bản chất là một loại tôn trọng.
Mà Yến Tiên Đài này hơn phân nửa là có quan hệ với hắn.
Chỉ là đã có vị này tồn tại ở An Thanh, vì sao thủy yêu ở Lăng Ba lại rất lâu chưa bị diệt trừ?
Lúc đang nghĩ đến đây, chợt nghe sau lưng có người hô:
"Vị đạo trưởng kia!"
Là một giọng nữ thô ráp.
Một người một mèo nhất thời dừng bước, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Bên trong mưa bụi có một thân ảnh đang đi tới.
Áo váy bằng vải, tóc tai rối tung, tay cầm trường đao, không có bịt mặt nên lộ ra một gương mặt trứng ngỗng có chút tròn, đôi mắt hắc bạch phân minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận