Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 167: Phương thức cảm hóa bình thường không có gì mới lạ (2)

Ban đầu Tống Du còn tưởng rằng chúng nó đang nói chuyện với hắn, sau khi nhìn chúng nó mấy lần, đám người thấp bé này vốn đang ồn ào lại im lặng mấy phần. Tống Du vừa cảm thấy thú vị vừa thấy nghi hoặc, về sau nhìn thấy những yêu quỷ tinh quái khác đi ngang qua trên đường chúng nó cũng thế này, mới hiểu ra cái này đại khái là thiên tính của bọn nó.
"Đạo sĩ hình như ta ăn trúng nấm độc!"
"Ngươi căn bản không ăn nấm độc."
"Đúng a..."
Càng ngày càng đi xa khỏi thị trấn.
Người đi đường cũng dần dần ít đi.
Có rất nhiều sương mù quanh quẩn cả trước và sau lưng Tống Du, ánh sáng trên đường nhỏ trong núi dần dần giảm bớt, lấp ló một vài điểm sáng của mấy con đom đóm bay chầm chậm đằng xa.
Mơ hồ biết được phía trước vẫn là đường đi.
Chẳng biết từ lúc nào, Tống Du đã không còn có thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào khác xuất hiện trong tầm mắt của hắn ngoại trừ chính hắn, đôi khi hắn có thể mơ hồ nhận ra một chút, nhưng hầu như cũng bị sương mù làm cho mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ nữa, xung quanh bắt đầu có tà vật đi theo.
"Đạo sĩ..."
Mèo Tam Hoa nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không có việc gì."
Tống Du cầm theo đèn lồng tiếp tục đi về phía trước.
Bởi bóng tối và sương mù trên núi làm người ta nhìn không rõ bộ dáng của tà vật, có sự uy hiếp của lửa trong đèn lồng, chúng nó cũng không dám tới quá gần, chỉ mơ hồ có thể trông thấy bóng dáng giấu ở trong bóng tối, có thể nghe thấy tiếng thở dốc của bọn chúng, hoặc có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ xíu không rõ hiểu của chúng đang phát ra, dùng những thứ này để chứng minh sự tồn tại của chúng.
Nhưng dường như chúng nó bị họ thu hút bởi người sống nhiều hơn so với yêu tinh quỷ quái thường xuyên qua lại nơi đây, dần dần, chúng nó tụ lại gần Tống Du càng lúc càng nhiều.
Thứ này giống như con người, một khi số lượng nhiều, lá gan cũng lớn hơn.
Thế là bọn nó ngày càng dám đến gần ánh sáng phát ra từ ngọn lửa.
"Càng ngày càng nhiều..."
Mèo Tam Hoa nhỏ giọng nói với Tống Du.
Thân thể của nàng đã lặng lẽ căng cứng, lông tóc bắt đầu dựng thẳng lên, trong đầu suy tư tự hỏi: nếu như mình phun một ngụm lửa, có thể khiến bọn chúng sợ hãi bỏ chạy hay không.
Dần dần thân ảnh của bọn chúng đã xuất hiện trong phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa, bộ dáng của chúng cũng vì thế mà được hiện rõ thông qua ánh sáng lờ mờ.
Quả nhiên đa dạng nhiều loại, hình thù kỳ quái.
Có loại do sự trùng hợp ngẫu nhiên trong thiên địa mà sản sinh một cách tự nhiên ra tà vật, có loại Âm Quỷ tràn ngập oán hận, có loại có thực thể, cũng có loại chỉ là thân ảnh hư ảo, hoặc vãn giữ được hình người, hoặc vặn vẹo, xấu xí, một số chỉ lưu lại bản năng công kích săn mồi giống như ác thú, một số lại vẫn giữ lại thần trí vặn vẹo, có thể nghe hiểu tiếng người.
Có loại hắn biết, cũng có loại hắn không biết.
Một số trong số chúng còn có thể dùng làm thuốc, làm thuốc cả thân hoặc làm từng bộ phận đều được, thuốc làm ra có hiệu quả vô cùng đặc biệt, tỉ như không thể nói dối, đột nhiên trở nên dũng cảm,… Thậm chí một số trong số chúng nếu bị bắt lại có thể đem đi nấu ăn trực tiếp, tất nhiên cũng có tác dụng rất đặc biệt. Bên trong thị trấn lúc nãy cũng có bán vài thứ có quan hệ với chúng, những vật do bọn chúng chết biến thành, hoặc là bán một phận thân thể của chúng nó. Quả thật là làm cho người ta có cảm giác vạn vật đều có thể nấu ăn, vạn vật đều có thể làm thuốc.
Điều kiện tiên quyết là có thể bắt được, mới có thể nấu thuốc, mới dám hạ miệng.
Cũng không nên xem bọn nó giống với yêu tinh quỷ quái bình thường.
Yêu tinh quỷ quái cũng không thích chúng thậm chí e ngại chúng. Bởi lẽ chúng cũng coi yêu tinh quỷ quái là con mồi. Hình tượng của yêu tinh quỷ quái trong lòng chúng cũng không khác biệt bao nhiêu so với loài người. Điểm khác biệt lớn nhất là yêu tinh quỷ quái đa số đều có chút đạo hạnh, không phải dễ đối phó như vậy.
Tuy nhiên đối mặt với một màn này, sợ là rất nhiều yêu tinh quỷ quái có đạo hạnh không kém cũng sẽ bị dọa đến kêu ra tiếng, hoặc phải vội vàng mang theo đèn lồng đi trở lại, hoặc phải tìm cách khác để thoát khỏi ngay lập tức.
Tống Du lại là không sợ hãi chút nào, vừa đi vừa nhìn.
Dần dần đã bị chúng nó đã bao vây hắn thành một vòng tròn có ba tầng trong ba tầng ngoài.
Ngay cả hồng mã cũng bắt đầu cảm thấy bất an, liên tục quay đầu nhìn Tống Du, đợi khi Tống Du mỉm cười trấn an nó, nó mới an tâm một chút, tiếp tục nhấc vó đi hướng về phía trước.
Những tà ma này không thể nghi ngờ là sợ chiếc đèn lồng mà hắn đang cầm trên tay.
Ánh sáng trong đèn lồng bất động, chúng nó liền bất động, chỉ ở bên ngoài tham lam nhìn chằm chằm. Ánh sáng đèn lồng tiến lên một bước, sau lưng chúng nó lập tức chen chúc nhau tiến lên một bước, những tên phía trước thì chen chúc nhau lui lại một bước, một số còn bị chen đến té lăn trên đất lộn nhào lui lại. Một số gan lớn không não, bắt đầu thường xuyên nhắm vào bóng dáng bên hông hồng mã, muốn nhảy vồ vào bóng dáng đó.
"A..."
Tống Du cười hai lần, bỗng nhiên lên tiếng, hiếu kì hỏi bọn hắn: "Chư vị muốn ăn chúng ta sao?"
Nhất thời không có tiếng trả lời.
Tà ma chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Tham lam trong mắt nói rõ hết thảy.
Tống Du lại cũng không hài lòng loại trả lời trầm mặc này, cười lắc đầu, giơ lên đèn lồng trong tay, nói: "Các ngươi nếu trả lời ta, ta sẽ dập tắt nó.”
Một số tà ma còn có thể nghe hiểu nghe tiếng người hai mặt nhìn nhau, con mắt lập tức trợn trừng, sau đó từng thanh âm kỳ quái liên tiếp vang lên:
"Đúng vậy!"
"Đúng..."
"Chính xác!"
Tống Du lại buồn cười lắc đầu: "Các ngươi thật ngốc, đèn lồng này không thể đốt cháy đến các ngươi, các ngươi sợ cái gì”.
Bất quá hắn cũng là người coi trọng chữ tín.
Chỉ dừng lại, nhấc đèn lồng lên và thổi tắt nó.
"Phù..."
Ánh sáng bên trong đèn lồng nhất thời dập tắt.
Ánh sáng duy nhất trên núi cũng đã biến mất, và bóng đêm dường như trở thành một sự im lặng chết chóc, đen kịt ngột ngạt và khó thở.
Trong bóng tối, nhóm tà ma lập tức lao đến, thế như thủy triều vỡ đê, lần lượt lao về phía trước, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hào hứng lao về phía một người một ngựa một mèo ở giữa, vừa chen lấn vừa la hét.
"Ầm!"
Bỗng nhiên ở giữa rừng núi lại sáng lên một chùm sáng.
Ánh sáng này không phải là ánh sáng trắng, không phải ánh sáng xanh, ánh sáng xanh, ánh sáng tím, mà là một đạo ánh lửa màu vàng đỏ rực rỡ long lanh. Ngọn lửa kia không phải đến từ trước hay sau, cũng không phải từ hai bên trái phải, mà từ xung quanh người bị vây ở giữa đó, lan tràn ra bốn phương tám hướng, ngay lập tức thắp sáng lên mỗi một chỗ, ở khắp mọi nơi, nháy mắt liền chiếu sáng nửa ngọn núi.
Đi liền với ánh lửa, tất nhiên là ngọn lửa tràn ngập khắp một mảnh thiên địa.
Thế là dẫu là tà vật gì cũng phải hóa thành hư vô trước nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận