Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 157: Đi nhiều thêm một đoạn đường thì có làm sao (2)

Tống Du nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Ta biết ngay ngươi sẽ đấu vật."
"Ta không có đấu vật, chỉ là trượt chân một chút thôi."
"Ta biết ngay ngươi sẽ trượt chân."
"Làm sao ngươi biết được?"
"Đoán."
Mèo Tam Hoa bước từng bước nhỏ đi chầm chậm, đuổi kịp hắn, lại ngoẹo đầu, ngửa đầu lên nhìn hắn chằm chằm, trầm tư một hồi, mới chắc chắn nói:
"Ngươi vừa nói ngươi không biết đoán mệnh!"
"Ta thực sự không biết."
"Vậy làm sao ngươi biết ngày mai trời sẽ không mưa?"
"Mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt."
"Vậy làm sao ngươi biết ngày mốt là xuân phân?"
"Ta nhớ được."
"Làm sao nhớ kỹ được?"
"Là nhờ linh pháp mà ta tu hành." Tống Du bất đắc dĩ nói, "Lại nói Xuân Phân cũng chính là sinh nhật của ta."
"Ta không biết sinh nhật là gì."
"Đó là thời gian chúng ta sinh ra đời."
"Ngươi ra đời vào lúc xuân phân sao?"
"Không phải, là vào lúc xuân phân ta được sư phụ nhặt về." Tống Du sợ nàng hỏi tiếp liền nói luôn: "Bởi vậy ta cũng không biết ta ra đời chính xác vào lúc nào."
Mèo Tam Hoa sững sờ nhìn hắn chằm chằm, vấn đề vừa mới chuẩn bị hỏi đã bị hắn trả lời trước, nhất thời có chút phản ứng không kịp, lại chờ một lúc, nàng mới đuổi theo tiếp tục hỏi:
"Sinh nhật có vui không?"
"Tùy vào ngươi nghĩ như thế nào, muốn làm gì."
"Vậy ta nghĩ như thế nào, có thể làm gì?"
"Ta làm sao biết ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ngươi sao lại không biết ta nghĩ như thế nào?"
"Bởi vì chỉ có bản thân Tam Hoa nương nương mới biết mình muốn như thế nào, mà ta cũng chỉ biết chính ta đang muốn gì." Trả lời vấn đề như vậy, Tống Du thực sự rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không trả lời nàng.
"Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Ta muốn..."
Tống Du dừng lại một chút, vừa nói vừa đi giữa những bông hoa lê: "Nếu xem nó như một ngày lễ thì phải làm gì đó có cảm giác nghi thức một chút, vậy thì không vui, ta không thích, cũng không muốn làm như vậy. Hoặc nghĩ về nó như một dấu mốc đánh dấu mình lại thêm một tuổi, đi qua thêm một năm nữa, ta cũng không thích. Nhưng nếu xem nó như một lí do để có làm những điều mà mình yêu thích thì ta rất thích.”
"Là làm cái gì?"
"Ví dụ như, ăn một bữa ngon."
"Ăn bữa ngon!"
"Đúng."
Mèo Tam Hoa nháy mắt mấy lần, vừa mới hưng phấn vô cùng, bỗng nhiên lại nổi giận:
"Ta không biết sinh nhật của mình là khi nào."
"Ta cũng không biết." Tống Du nhìn xuống đối mặt với mèo Tam Hoa, trên thực tế cách nói “ta cũng giống vậy” chính là cách an ủi tốt nhất, sau đó hắn nói tiếp:
“Đó không hẳn là một chuyện xấu, bởi vì như vậy thì chúng ta có thể tự chọn một ngày mà mình thích để làm ngày sinh nhật.”
"Phải chọn như thế nào?"
“Tỉ như ngày mà Tam Hoa nương nương thích nhất, ngày ngươi bắt đầu khai linh trí, ngày người dân dựng tượng cho ngươi,.. Có thể chọn một trong những ngày đó làm ngày sinh nhật cho mình, dù sao người khác cũng không biết được.”
"Mèo sẽ không nhớ những chuyện này."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ngươi giúp ta suy nghĩ."
"Tất cả những gì ta có thể nhớ chính là..."
Tống Du híp mắt nghiêm túc ngẫm lại: "Ngày ta mua cá cho Tam Hoa nương nương, hôm đó là lập thu. Còn ngày ta giúp Tam Hoa nương nương hoá hình, ngày đó là thu phân."
"Ngươi là vào tiết gì?"
"Xuân phân."
"Xuân phân!"
"Tam Hoa nương nương muốn lấy ngày giống như ta sao?"
"Hừm…." mèo Tam Hoa nghiêng đầu, lâm vào trầm tư.
“Chọn thu phân cũng rất tốt, ta là xuân phân, Tam Hoa nương nương là thu phân. Vào thời điểm xuân phân, ngày và đêm chia đều bằng nhau, tới lúc thu phân ngày và đêm lại chia đều bằng nhau, âm dương cân đối, linh vận phối hợp, cũng là lúc huyền diệu nhất.”
“Hừm…”
Tam Hoa mèo không chịu, chỉ tiếp tục trầm tư.
Vấn đề này tựa hồ đặc biệt khó khăn, làm cho nàng rất khó đưa ra lựa chọn, một người một ngựa một mèo tiếp tục đi về phía trước một lúc lâu, nàng mới lại hỏi: "Con người chỉ có thể có một lần sinh nhật thôi sao?"
"Nào có người ăn sinh nhật hai lần."
"Mèo thì sao?"
"Chỉ sợ cũng là không được."
"À…"
Mèo Tam Hoa lại suy tư một hồi. Cuối cùng cũng đưa ra quyết định:
Rốt cục đưa ra quyết định:
"Lập thu!" Tống Du có chút kinh ngạc. Mèo con này rất thích học theo nhân loại, đặc biệt là học theo mình, vậy mà không ngờ nàng không chọn thu phân mà chọn lập thu.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: "Tốt."
"Lập thu!"
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương."
"Cảm ơn ngươi."
"Khách khí rồi."
Con người rất khó có thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào từ khuôn mặt của một con mèo, thế nhưng có thể thấy rằng từng bước chạy chậm của nàng đều hân hoan vô cùng, sau một lúc, lại chạy trở lại sau con ngựa phàn nàn Tống Du đi quá chậm, dù trên thực tế từ khi xuống núi tới giờ, hầu hết thời gian Tống Du đều đi chậm như vậy.
Hai ngày sau, tại huyện Tường Nhạc.
Đây là huyện đầu tiên của Hủ Châu, lại đi tiếp chính là địa giới huyện Bình Châu, Bình Châu có nhiều núi, nhiều sương mù, vì vậy cũng kéo theo không ít những truyền thuyết, đồn đại về thần tiên ma quái. Mọi người đặc biệt kiêng kị, sợ hãi những điều này, nhưng cũng vô cùng thích nói về nó, từ đó tạo ra bầu không khí nồng đậm tính thần thoại, khiến người ngoài nghe thấy tưởng như đây là vùng đất có thần tiên ở khắp mọi nơi cũng đồng thời có nhiều yêu ma quỷ quái. Thậm chí gây ảnh hưởng tới người dân huyện này và rất nhiều thần tiên yêu ma chốn đây.
Đồng thời hôm nay cũng là xuân phân.
Xuân phân giống như thu phân, ngày và đêm có độ dài bằng nhau, đối với cùng một khu vực, nó là giao điểm luân hồi của ngày và đêm, là đoạn chuyển giao từ đêm dài ngày ngắn sang ngày dài đêm ngắn, là lúc hai cực âm dương chi khí trong thiên địa cân bằng vừa đủ, thế gian linh vận phối hợp nhịp nhàng, đạt đến một điểm cân bằng rất kỳ diệu, nếu đi tinh tế thưởng thức suy ngẫm sẽ đạt được thu hoạch không nhỏ.
Một màn huyền diệu kia thì tặng cho chim én.
Về phần sinh nhật, Tống Du kỳ thật không quá quan tâm đến nó, huống chi ngày trước lúc còn trên núi ở trong đạo quan kham khổ hắn cũng chỉ là trò chuyện, mua sắm một ít thứ mới, đường lên núi phức tạp, hàng năm ngày này hắn sẽ tự cho mình một lí do để thuyết phục mình bỏ tiền ra xuống núi một chuyến mua ít đồ, hoặc là mua chút thịt, bớt làm càn hơn một chút, siêng năng hơn một chút, làm những chuyện mà hắn thích làm.
Hôm nay là chuyến đi cuối cùng đến Bình Châu. Có một chút ý nghĩa kỷ niệm. Yến tử cũng chỉ đưa hắn đến địa giới Bình Châu, lại thêm một chút cảm giác ly biệt.
Vậy là Tống Du đã bỏ ra rất nhiều tiền, mua một con gà quay, mua thêm một cân thịt dê, tìm một tửu lâu, gọi hai món ăn nhỏ và một ấm trà ngon, để chiêu đãi đồng thời cũng là để tạm biệt Yến tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận