Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 840: Thần tiên thượng nhiệm (1)

Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Tống Du đã rời căn phòng, dựa theo những gì chủ quán nói, đi ra ngoài dọc theo con đường đất vàng đi về bên trái, đã gặp được người thu thuế núi.
Tam Hoa nương nương đặc biệt biến thành hình người, một thân mặc y phục tam sắc, mười phần nhu thuận xinh đẹp, mở to mắt nhìn chằm chằm người thu thuế, vì để xem mình có thể bị thu tiền hay không.
- nếu là lấy tiền, nàng liền nói mình không đi, trở về tìm một chỗ không người biến thành mèo con, nhanh như chớp liền chui đi qua.
Có mấy nơi dùng để chặn người mà có thể chặn được mèo.
Nhưng mà người thu thuế lại hết sức tốt bụng, nhất là đối với đạo nhân. "Xin lỗi tiên sinh, quan phủ quy định, một người lên núi phải nộp thuế núi 50 văn tiền, nếu như ngài cưỡi ngựa hoặc mang theo con la lên núi, cũng phải giao 50 văn tiền một con!"
Người thu thuế nói xong dừng lại một chút:
"Tuy nhiên nếu như tiên sinh có thẻ tu hành lại quen biết với vị đạo trưởng nào trong đạo quan ở hậu sơn, lên núi thăm bằng hữu, đưa ra thẻ tu hành, báo đạo hiệu tục danh của đạo trưởng, có thể không cần nộp thuế núi!"
"Tại hạ không quen biết!"
"Thực không dám giấu giếm, tiểu nhân cũng không quá quen!"
"Tại hạ chỉ là đến leo núi!"
Tống Du xin từ chối lòng tốt của hắn. "Vậy thì chúng ta không thể làm gì được...!"
Lúc này tiểu nữ đồng quay đầu mắt nhìn về phía đạo nhân, đôi mắt đen trắng, lại quay đầu nhìn chằm chằm người thu thuế. Tống Du mở miệng hỏi:
"Vậy đồng nhi của ta thì sao?"
"Đồng nhi...!"
Người thu thuế chỉ tùy ý dò xét Tam Hoa nương nương liếc nhìn từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói ra:
"Cao chút đỉnh thế, đòi tiền cái gì? Tiền của tiên sinh có lẽ là nhiều đến nỗi không biết xài ở đâu hết rồi!"
Tiểu nữ đồng nhất thời trừng to mắt nhìn chằm chằm hắn. "Đa tạ túc hạ!"
Tống Du cười ha ha, sau đó mò mẫm trong túi ống trên lưng ngựa một lúc, lấy ra một xâu nhỏ tiền xu, chính nó vừa vặn đủ một trăm văn, đưa cho người thu thuế. Người thu thuế núi lấy tiền, để bọn họ đi vào, đồng thời nhịn không được nhìn theo bóng lưng của bọn họ chằm chằm, trong lòng thầm nhủ, đạo nhân này thật là cứng nhắc. Tam Hoa nương nương với vẻ mặt nghiêm túc, tâm tình phức tạp. Có chút vui vẻ vì mình không cần xuất tiền, tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ, nhưng bởi vì lời nói của người thu thuế mà cảm thấy sinh khí. Nhưng càng làm cho mèo con không nghĩ ra chính là, con ngựa cũng phải thu tiền, mình đường đường là Tam Hoa nương nương, một con mèo và đại yêu quái lớn như thế, vậy mà không lấy một xu. "Đi thôi!"
Tống Du xoa xoa đầu của nàng, hướng đi lên trên núi. Tôn Giả Sơn chính là một trong ngũ đại danh sơn, người lên núi quả nhiên không ít, cũng đều chọn vào thời điểm này để xuất phát, mát mẻ, một hàng trước và sau đạo nhân đều là người, đủ loại người. Tuy nhiên du khách cũng chỉ tụ tập ở dưới núi, sau khi đi lên núi một hồi, đám người đã trở nên thưa thớt. Tống Du tìm tới cảm giác lúc trước leo lên núi Vân Đỉnh. Chỉ là Tôn Giả Sơn lớn không bằng núi Vân Đỉnh, cũng cao không bằng núi Vân Đỉnh, nói về danh tiếng cũng không thấy ai mạnh ai yếu, chí ít trước khi Tống Du chưa từng đi đến núi Vân Đỉnh, nó là như vậy.
- núi Vân Đỉnh mặc dù cho tới nay đều có truyền thuyết gặp được thần tiên, bản thân Bình Châu cũng có nhiều truyền thuyết thần tiên, nhưng truyền thuyết thần tiên ở Tôn Giả Sơn có thể một chút cũng không ít, phong cảnh của hồ Kính Đảo dưới núi Vân Đỉnh đẹp như tranh vẽ, bản thân Tôn Giả Sơn tựa như trụ trời, nhìn từ xa lại giống như một lão giả đoan trang và hữu lễ đứng trên đỉnh núi, điều này cũng đầy đủ kỳ dị, huống chi Tôn Giả Sơn chính là một trong ngũ đại danh sơn, còn có tôn giáo gia trì, luận đến địa vị còn cao hơn một chút so với núi Vân Đỉnh. Mà Tôn Giả Sơn lại còn có một ưu thế quan trọng khác .
- Người bình thường không tật vô bệnh, đều có thể đi lên. Núi Vân Đỉnh muốn leo lên cũng quá khó. Cho nên Tôn Giả Sơn thu thuế núi, và sự nổi tiếng của nó cũng rất thịnh vượng. Tốc độ của Tống Du vẫn như cũ không vội vã, thuộc về trung bình trong số những du khách trước mắt, thỉnh thoảng dừng lại, nhìn lại con đường núi phía sau và độ cao của con đường leo núi, thỉnh thoảng nói hai ba câu với Tam Hoa nương nương, cũng thỉnh thoảng dừng lại nhìn một nơi nào đó xa xa trên núi, không biết suy nghĩ điều gì. Lúc này chỉ là đầu hạ, trái cây trên mặt đất còn chưa ra quả, nhưng ven đường bên cạnh phía trên dây leo đã có thể nhìn thấy không ít quả mâm xôi nhỏ màu đỏ. Tống Du cũng hái đến nếm thử, chua ngọt thì cũng tùy vào may mắn. Bất tri bất giác, đã leo được rất cao. Lúc này rất nhiều người bởi vì thể lực suy giảm, bắt đầu dần dần tụt lại phía sau của Tống Du, chỉ có một số rất ít người có thể lực rất tốt, mới có thể tiếp tục vượt qua Tống Du. Đạo nhân này một thân đạo bào có chút dễ thấy, và con ngựa đỏ thẫm không bị dây cương và yên ngựa trói buộc cũng không gặp nhiều, rất nhiều người khi đi ngang qua đều sẽ nhìn về phía hắn, đặc biệt là những người dừng lại để nghỉ ngơi, và hầu hết trong số bọn họ đều sẽ nói chuyện với hắn trong khi bọn họ đang nghỉ ngơi. Đạo nhân cước bộ không ngừng, cũng là đáp lại hai câu. Không bao lâu, bên cạnh lại có một quan nhân trẻ tuổi đi tới, nghiêng mắt không ngừng đánh giá bọn họ. Lúc này sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh. "Xin lỗi, tránh đường...!"
Đồng thời nương theo lấy âm thanh két két két két. Tống Du quay đầu nhìn lại, là hai người để ngực trần, đang khiêng một chiếc ghế tre, một tên bụng phệ, ăn mặc như quan viên ngồi ở bên trên, mỗi khi đi một bước, ghế trúc đều nảy lên nảy xuống, Tống Du nghe thấy âm thanh két két kia cũng chính là như thế mà đến. Đường núi chật hẹp, nhiều nhất cho hai người song song. Tống Du cùng với một tên quan nhân trẻ tuổi khác đều nhanh chóng lui qua bên đường, để hai người khiêng kiệu kia trước đi qua. Hai người trung niên đều rất gầy, da bọc xương, tuy nhiên nghĩ đến là người thường xuyên ở trên núi này kiếm ăn, khiêng lấy một tên quan viên mập mạp đều đi được nhanh hơn so với đại đa số người, vừa đi vừa dùng khăn tay lau mồ hôi. Tên quan viên ngồi trên ghế kia cũng dùng vải lụa lau mồ hôi. "Đa tạ...!"
"Két két két két...!"
Hai người khiêng kiệu nâng ghế tre lên chậm rãi đi xa. Tống Du thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc này quan nhân trẻ tuổi đối diện ngược lại là đưa ánh mắt về phía hắn, tựa như rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, chắp tay hành lễ:
"Tiên sinh, hữu lễ!"
"Hữu lễ!"
"Tại hạ Vi Âm Hoa, người Lãng Châu, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Họ Tống tên Du, người Dật Châu!"
"Dật Châu? Xa như vậy sao!"
"Đúng là không gần!"
"Tiên sinh là đến Tôn Giả Sơn để dâng hương, hay là đến đạo quan hậu sơn thăm bằng hữu?"
"Đến xem phong cảnh!"
"Ha ha tiên sinh thất có nhã hứng!"
Quan nhân trẻ tuổi vừa nói vừa nhìn trước mặt, đám người khiêng kiệu đã đi đến bên trên rồi, âm thanh két két két két cũng từ từ đi xa, không khỏi cười:
"Đuổi kịp lúc này, những quan lão gia thường ngày không thích đi ra ngoài chơi đùa cũng tới Tôn Giả Sơn, những người khiêng kiệu này ngược lại có thể kiếm không ít tiền vất vả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận