Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 164: Nói chuyện phiếm với quỷ (1)

Một lát thịt nguội, xé thành miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng.
Không nhai vội, chỉ giữ nó ở bên trong miệng, dùng miệng để cảm nhận hương vị mặn mà của nó, đợi đến khi nó có chút mềm, lúc này mới bắt đầu nhai, cảm thụ cảm giác trên từng sợi thịt.
Vừa miệng lại còn thơm, ăn trăm lần không ngán.
Nhân lúc thả chậm cước bộ, lại xé thêm một miếng, cúi người xuống, mèo Tam Hoa liền đứng thẳng lên, cắn lấy miếng thịt từ trên tay hắn.
Yêu tinh quỷ quái trên đường đều đang nhìn bọn họ, nhưng cũng không còn khó xử, không tiếp tục vây xem.
Dần dần cũng đã đi dạo đến bên cạnh đống lửa ở giữa.
Thị trấn này tập trung xung quanh đống lửa.
Đống lửa này không hề tầm thường, tự có chỗ kỳ diệu, nhưng cũng không phải là cái gì đó chân hỏa thiêu cháy đất trời thiêu đốt thần hồn đại loại, mà chỉ là dẫn những yêu quỷ tinh quái trong núi đến đây, xua tan những tà ma chi vật khác.
Bên cạnh đống lửa, Tống Du nhìn thấy mấy tên yêu quỷ tinh quái trên người mặc soa phục, cho dù là quỷ, cũng không sợ ngọn lửa này.
Hùng Soa cùng Ngưu Soa này từng gặp mặt Tống Du một lần, thế nên đứng từ xa xa chắp tay với hắn.
Tống Du cũng đáp lễ lại.
Thị trấn ở đây có chút kỳ diệu, trước kia đã từng có người xâm nhập, nói không chừng dưới núi cũng có truyền thuyết liên quan tới nó, có lẽ trước kia đã từng có quán chủ của Phục Long Quan ghé qua.
Hùng Soa xác thực đã kể cho Ngưu Soa nghe.
Hắn cũng không đến gần chỗ bọn họ, nếu không nhân gia sẽ không được tự nhiên, mà hắn cũng không được tự nhiên, chỉ đổi một cái phương hướng khác, tiếp tục đi dạo.
Tống Du mua được không ít quả dại từ trong tay một vị chủ quán, mua được cỏ khô từ trong tay một vị ngựa chủ quán, lại mua thêm được một con cá nhỏ từ trong tay một vị sơn tinh chủ quán không biết là loài nào. Trong chuyến mua sắm này, thu hoạch lớn nhất là cây nấm mua được từ quầy hàng của hồ ly, nấm Tùng Nhung, nấm Kê Tùng, nấm Thông đều có, giá bán tương tự với cỏ khô của ngựa chủ quán. Còn mua thêm một ít đồ vật kỳ diệu cùng thú vị mà bên ngoài rất hiếm gặp, tốn không ít tiền.
Thu hoạch xem như tương đối khá.
Tuy nhiên, xét về tổng thể, thu hoạch lớn nhất hiển nhiên không phải là đồ vật mua được, nhặt được món hời, mà chính là bản thân của chuyến đi này.
Nơi đây yêu tinh quỷ quái nhiều vô số kể, sợ là yêu tinh quỷ quái ở những ngọn núi cách đây vài trăm dặm đều chạy đến đây, chủng loại phong phú, đã có mèo còn có cả chuột, đã có sói lại còn có hươu, có trâu ngựa cùng thỏ, nhưng cũng có cả cây cỏ thành tinh, còn có thật nhiều Tinh Linh nơi núi sông được thiên sinh địa dưỡng, hoặc những con quỷ chết ở trên đường này vẫn chưa tiêu tán, triều đại và thế hệ nào cũng có, ngoại trừ nhân loại, nghìn vạn linh loại chung sống ở đây vô cùng hài hòa, thậm chí có trật tự của riêng mình, điều này không chỉ làm mở rộng tầm mắt của hắn, mà còn điều chỉnh cả nhận thức của hắn.
Nếu phàm nhân bình thường có tài văn chương vô tình lạc vào đây, lại có thể an toàn rời đi, nói không chừng có thể sẽ để lại được một câu chuyện phiêu lưu truyền kỳ đi?
Tiếp tục đi tới trước, bên cạnh có tiểu quỷ nhìn hắn.
Tống Du quay đầu nhìn lại, là một nam đồng có khuôn mặt tròn ngoan ngoãn, tầm tám chín tuổi, đi về cùng một hướng với hắn, luôn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt rất có linh tính.
Tống Du gật đầu mỉm cười với nó.
Tiểu quỷ lập tức cũng nhếch miệng cười với hắn.
Lại đi thêm mấy bước, tiểu quỷ trái lại nhích lại gần hắn một chút, lập tức hiếu kì hỏi:
"Ngươi là thần tiên đúng không?"
"Chỉ là một kẻ phàm nhân.”
"Thật sự là gan lớn!"
"Ha..."
"Vừa rồi không nghe rõ, ngươi làm sao đến được đây?"
"Nhắc tới cũng là hữu duyên." Tống Du đáp rất tùy ý, giọng nói nhẹ nhàng, "Ăn xong cơm tối nên ngồi ngắm sao, nhìn thấy bên núi này có ánh lửa, nên đi theo tới."
"Thật là trùng hợp a."
"Đúng vậy."
"Vừa rồi hùng quản sự muốn mang ngươi ra ngoài, sao ngươi lại không đi ra?"
"Khó có dịp gặp nhau, thế nên muốn dạo chơi một chút."
"Nơi này có nhiều quỷ như vậy, ngươi một chút cũng không sợ?"
"Quỷ thì có cái gì đáng sợ?"
Tống Du vẫn duy trì lễ tiết với tên tiểu quỷ này: "Nhân gian có câu thơ, sao biết được bản thân hôm nay, không phải là quỷ ở kiếp trước."
Bình thường nói đến việc sau khi người chết sẽ hóa thành quỷ, cho dù là tiểu hài nhi, trừ phi có cơ duyên tạo hóa khác, nếu không thì sẽ không thể tiếp tục lớn lên. Cho nên tên quỷ trước mặt này mặc dù có hình dạng của một đứa trẻ, nhưng khó mà nói được tuổi tác mà hắn tồn tại trên thế gian này so với Tống Du hay thậm chí là so với sư phụ của Tống Du nói không chừng còn muốn dài hơn, thế nên không thể đối xử với nhân gia như đối xử với một đứa trẻ. Tuy nhiên, mặc dù kiến thức và kinh nghiệm của bọn họ không ngừng tăng trưởng, nhưng có thể bởi vì không có nhục thân, sự trưởng thành về tâm tính cũng sẽ gặp ảnh hưởng, cho nên cũng không thể hoàn toàn xem bọn họ như một người trưởng thành hoặc một lão nhân.
"Sao biết được bản thân hôm nay, không phải là quỷ ở kiếp trước."
Tiểu quỷ vừa đi theo vừa lặp lại câu nói, cảm thấy có ý tứ, liền lộ ra ý cười, hỏi: "Trên đời này thật sự có luân hồi sao?"
"Chỉ là câu thơ mà thôi.”
"Nhưng có hay không?"
"Ta chưa thấy qua."
"Ta đã nói rồi!"
Tiểu quỷ tay phải đánh vào tay trái, nhìn như dùng lực, nhưng tiếng vang lại nhẹ.
Tống Du cười hỏi:
"Túc hạ tới nơi đây bao nhiêu lần rồi?"
"Rất nhiều lần, đếm không hết." Tiểu quỷ cười hì hì, "Chỉ là chỗ này rất chán, đều là vài đồ vật mà sơn yêu tinh quái dùng, không có nhiều thứ cho quỷ dùng."
"Trước đây cũng từng có con người đi vào sao?”
"Thỉnh thoảng sẽ có, trong hai năm nay thì tương đối nhiều.”
"Không biết nơi đây là do người từ phương nào xây nên? Hay do mọi người tự phát xây dựng?"
"Là tự phát, tuy nhiên cũng có Sơn Thần bảo hộ." Tiểu quỷ ngừng lại, "Nghe nói rất nhiều năm trước có, là một vài sơn yêu tinh quái ở gần đây thay phiên nhau, tuy nhiên quy mô khi đó không lớn như hiện tại, cũng không phải cố định ở nơi này. Dường như là bắt đầu từ mấy trăm năm trước, nơi này ra đời một vị Sơn Thần, Sơn Thần kêu gọi mọi người tới đây, thế nên mọi người đều đến."
"Sơn Thần?"
Tống Du ngẫm lại.
Đại khái có thể không phải là Sơn Thần do triều đình hoặc Thiên Cung sắc phong, loại Sơn Thần này bình thường sẽ không hữu hảo như vậy với yêu quỷ, hoặc có thể, càng có khả năng cao là Tinh Linh do núi này tự thân uẩn dưỡng ra, được yêu quỷ tinh quái trong núi tôn xưng là Sơn Thần. Mà vị Sơn Thần này có thể tạo ra một khu vực trong một ngọn núi lớn như vậy, dựa vào thế gian nhưng cũng rời xa thế gian, thực tế chuyện như vậy rất khó làm được, chỉ có Tinh Linh mà tự bản thân ngọn núi lớn này uẩn dưỡng ra được mới có thể dựa vào ngọn núi lớn này mà bố trí được đến nhường này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận