Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 750: Lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người (2)

"Hiểu rồi!"
Nữ tử trả lời mười phần bình tĩnh.
"Ta còn nghe nói đường bộ đi đến Tư Quận đã bị đứt đoạn, năm ngoái bị lũ lụt xông đứt, muốn đi Tư Quận chỉ có thể đi đường thủy!"
"Còn có mấy ngày đi đường?"
"Nói là bảy trăm dặm đường tiến vào Tư Quận, gần giống như con đường chúng ta đã đi qua, tuy nhiên Tư Quận rất hẻo lánh, đường đi không dễ đi, mà Tư Quận lại rất lớn, phần lớn là núi hoang, gà không đẻ trứng chim không thèm ị, ít có người đi đến, xem chừng đến Tư Quận còn có chừng mười ngày đi đường nữa!"
Thị nữ nói:
"Đạo trưởng không muốn chúng ta đi đến Nghiệp Sơn, chúng ta sẽ dừng lại ngay tại Tư Quận, nhìn xem có thể liên hệ đến bằng hữu cũ hay không, đạo trưởng từ cảnh nội Tư Quận đi đến huyện Ẩn Nam xem chừng còn có hai ba ngày, không đi sai đường!"
"Mười ngày a!"
"Ừm...!"
Thị nữ gật gật đầu, tiếp đó đi sang một bên, đi đến trước mặt Tam Hoa nương nương, nhất thời nở rộ nụ cười, giống như là trêu đùa một tiểu hài tử, cười hì hì mà hỏi:
"Có một hồi không gặp, cạnh rượu nếp than của Tam Hoa nương nương uống xong? Còn muốn thêm uống một chén nữa không? Ta sẽ cho ngươi thêm một chén nữa!"
Đã thấy tiểu nữ đồng ngửa đầu nhìn chằm chằm nàng, thần tình nghiêm túc, lập tức quay đầu mắt nhìn hồ ly cùng với đạo sĩ bên kia. "Xoát! Tiểu nữ đồng hướng về phía nàng vươn tay, đưa tay mở ra. Trong lòng bàn tay thình lình có một hàng màu đen. Con mắt của hồ ly vào ban đêm cũng là nhìn rất tốt, mượn ánh trăng nhìn kỹ, là một loạt đồng tiền, đại khái là bốn năm đồng. "Ừm? Làm gì?"
Thị nữ sững sờ một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng. Tiểu nữ đồng không nói một tiếng nào, chỉ đem tay hướng ra phía trước. "Cho ta?"
Tiểu nữ đồng vẫn là không nói lời nào, chỉ là gật đầu. Thị nữ lúc này mới cười hì hì đưa tay tiếp nhận. "Tam Hoa nương nương quá khách khí!"
Tiểu nữ đồng không nói một lời, quay thân biến trở về hình dạng mèo con, trên đồng cỏ nhảy nhót lấy chạy ra mấy bước, chạy đến bên trên tấm thảm lông cừu chui vào chăn, ngã đầu liền ngủ. "Xem ra chúng ta chẳng mấy chốc sẽ tách khỏi đạo trưởng!"
Vãn Giang cô nương lắc đầu nói:
"Mười năm gần đây bị vây ở Trường Kinh, ra khỏi Trường Kinh đồng hành cùng đạo trưởng đến nay, không cần đóng vai tiên tử trong lòng kẻ sĩ Trường Kinh, không cần không phải đối phó với những động vật ngu dốt đó trong tự nhiên, cũng không cần che giấu thân phận yêu quái của mình, thật sự là thời gian tự tại lớn nhất!"
Đạo nhân nhắm mắt ngồi xếp bằng, không có trả lời. Hồ yêu biết được hắn đang tu hành, cũng không thèm để ý, chỉ lầm lũi làm lấy chuyện của mình, múc nước múc cả ánh trăng trong tay, rải hoa thơm đầy áo, nâng chén mời Minh nguyệt, không cần giả làm người. Khi màn đêm trôi qua, mặt trăng sẽ chìm.
Cái lạnh trên núi càng lúc càng mạnh. Rượu ngon hồ yêu rốt cục cũng uống xong, tay khẽ chống thân cây, cả người giống như là không có trọng lượng, lâng lâng bay lên, bay trở về xe ngựa. Không lâu sau, đạo nhân cũng mở mắt ra, đi trở về đệm giường. Dưới ánh trăng là một gốc cây khô, trên nhánh cây có một con chim én đứng đó, ngủ được rất cảnh giác, liếc nhìn hắn một cái, bên cạnh thì nằm sấp lấy một con ngựa đỏ thẫm, mèo con co người núp ở một góc chăn, không nhúc nhích. Đạo nhân xốc chăn lông lên, chui vào. "Làm sao trên lông cừu có mùi vị rượu nếp than nặng như vậy, Tam Hoa nương nương làm vẩy rượu nếp than vào sao?"
Mèo Tam Hoa nhất thời sắc mặt cứng lại, ngẩng đầu lên, lại quay đầu nhìn về phía xe ngựa bên kia. Thị nữ trong xe ngựa đang cười hì hì móc ra năm đồng tiền, vừa định nói cho chủ nhân nhà mình là con mèo Tam Hoa kia đã cho nàng, không biết vì sao lại cho nàng, khi nghe thấy những lời từ bên cạnh truyền đến, cũng nhất thời sững sờ.
Trong lòng cảm thấy hoài nghi, xốc lên màn che ra bên ngoài xem xét. Chăn đệm của đạo nhân kia nằm dưới đất cách một đoạn ngắn với xe ngựa của các nàng, cũng không tính xa, dưới ánh trăng đôi mắt của mèo con giống như là đang phát sáng, thẳng nhìn chằm chằm vào nàng."
Thị nữ nháy mắt mấy cái, biểu lộ hơi có vẻ cứng ngắc, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng:
"Là, là ta, là ta làm, thật sự là xin lỗi đạo trưởng, trước đó khi nô gia rót rượu nếp than cho Tam Hoa nương nương, tay có chút run rẩy thế là đã làm vẫy một ít ở bên trên tấm thảm lông cừu của đạo trưởng, còn mời đạo trưởng thứ lỗi...!"
Mèo con gật gật đầu, thu hồi ánh mắt. Đạo nhân thì nhìn nàng một cái, lại nhìn xem xe ngựa bên kia, lắc đầu cười cười, không nói gì, nằm xuống nhắm mắt lại, như vậy tiến vào mộng đẹp. Ngày kế tiếp vừa tỉnh, liền tiếp tục lên đường. Tư Quận quả nhiên cực kỳ vắng vẻ. Loại vắng vẻ này là không chỉ trên mặt vị trí địa lý mà còn trên mặt kinh doanh và nhân văn.. Tư Quận chỉ là giáp với Nghiêu Châu, nhưng mà có núi nhiều và đường đi nguy hiểm, lại thường có hổ báo sài lang ẩn hiện.
Ngoài ra, có những con đường dẫn đến Nghiêu châu tốt hơn, thế là dù cho người đi Nghiêu Châu, cũng sẽ không lựa chọn đi từ Tư Quận qua. Nơi này từ xưa đến nay đều là một nơi thê lương ảm đạm, đất đai bao la nhưng cằn cỗi, nhân khẩu không nhiều, không có bất kỳ thương nghiệp gì, không có đặc sản, ngay cả phong cảnh cũng không có, thế là người bên ngoài cũng không muốn đến, ngay cả quan địa phương cũng là phạm điều gì sai mới có thể bị điều tới nơi này, có thể nói có rất ít người đi ra, lại có rất ít người đi vào, dẫn đến vị trí của nó mặc dù không xa xôi, lại có một loại cảm giác cô quạnh. Nếu không phải có cơ hội nghe biết về Nghiệp Sơn, Tống Du dù cho đi chu du thiên hạ, đi qua Phong Châu, khả năng cao hẳn là cũng sẽ vòng qua Tư Quận qua Ẩn Giang, thẳng đến Phong Châu. Mà huyện Ẩn Nam chính là nơi hẻo lánh và cằn cỗi nhất toàn bộ Tư Quận, tương tự, nếu không sớm biết được Nghiệp Sơn, coi như đạo nhân tiến vào Tư Quận, đại khái khả năng cao cũng sẽ không đi đến Ẩn Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận