Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 123: Tiên Tiên Trần Trần (2)

Mấy tên giang hồ tưởng tượng một chút, sắc mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh, cùng nhìn nhau mấy lần, nói vài câu xã giao, sau đó xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Tống Du, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
Có người khiển trách hỏi hắn sao còn không chịu rời đi, chẳng lẽ cũng muốn cảm nhận một chút cảm giác bị ghẻ lạnh, Tống Du cũng chỉ cười cười, đợi đến khi bọn họ đi xa, lúc này mới tiến lên, khom mình hành lễ.
Ngữ khí từ trong ra ngoài đều ôn hòa:
"Đạo trưởng hữu lễ."
Tiểu đồng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn mặc đạo bào, trong ngực ôm mèo, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, xem ra không giống người giang hồ, bởi vậy không có vội vã đóng cửa, tránh cho hắn lại đến gõ, chỉ hỏi:
"Đạo trưởng có chuyện gì sao?"
"Tại hạ họ Tống tên Du, tự Mộng Lai, tu hành tại Âm Dương Sơn Phục Long Quan ở huyện Linh Tuyền Dật Châu, hiện tại vân du đến tận đây, thấy trong thành đã kín người hết chỗ, muốn xin ở tạm nơi này."
Đồng nhi lại dò xét hắn một chút.
Đạo sĩ bình thường sẽ không tự xưng là tại hạ.
"Ngươi thật sự là đạo sĩ?"
"Có mang theo thẻ tu hành."
"Luyện võ hay là tu đạo?"
"Không luyện võ."
"Không biết có thể nhìn qua thẻ tu hành hay không..."
Bất tri bất giác, ngữ khí của Đồng nhi đã khách khí hơn chút.
Xem ra lúc trước Tống Du đã đoán đúng, vị quán chủ của Tẩu Giao Quan này cũng không phải là không dung tình chút nào, chỉ là không thích người giang hồ thô kệch. Về phần bộ phận giang hồ đạo quan thật ra là truyền nhân của môn phái đạo quan chuyên về võ nghệ, khả năng cao là Tẩu Giao Quan cảm thấy bọn họ dính dáng quá sâu với trần thế, hoặc bởi vì luyện võ mà bỏ bê việc tu hành đạo pháp, bởi vậy cũng không thích.
Thế là Tống Du lấy ra thẻ tu hành, cung kính đưa lên.
Nhìn thấy quyển sổ gấp này, biểu cảm của Đồng nhi không hề thay đổi, mở ra cẩn thận nhìn xem, liền đưa lại cho hắn, nói: "Hãy cho ta vào bẩm báo sư phụ trước, lại chờ sư phụ định đoạt."
Quán chủ dường như đang ở bên trong, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Sư phụ, ngoài cửa có vị đạo trưởng, nói không phải người luyện võ, nói là từ Dật Châu ngao du đến đây, cái gì mà truyền nhân của Âm Dương Sơn Phục Long Quan..."
"Cái gì Quan?"
"Phục Long Quan."
"Âm Dương Sơn Phục Long Quan?"
"Đệ tử nhìn thẻ tu hành, trên đó viết như thế."
"Mau mời hắn vào trong!"
Tống Du nghe vậy nhếch miệng, cúi đầu cùng mèo đối mặt.
Lúc này trong môn đã có một trận tiếng bước chân, từ xa đến gần, lúc đại môn lại mở ra lần nữa, đã không phải là chỉ hé cửa nữa.
"Khách quý mời vào."
Tiểu đồng đi đầu dẫn hắn vào trong, muốn dẫn ngựa giúp hắn, lúc phát hiện không có dây cương, nó sững sờ một chút, lập tức phất phất không khí để che giấu sự xấu hổ, lại nói với hắn: "Đạo huynh đem ngựa đặt ở trong viện là được, đạo huynh đã không mang dây cương, vậy thì cũng không cần buộc ngựa đâu nhỉ?"
Xưng hô cũng đổi.
Tống Du nói tiếng cảm ơn, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một Lão Đạo bước nhanh về phía mình, mặt lộ vẻ vội vàng.
"Ngươi là truyền nhân của Phục Long Quan?"
"Vãn bối hữu lễ..."
"Thế nhưng là huyện Linh Tuyền Âm Dương Sơn Phục Long Quan?"
"Đúng vậy."
"Đa Hành Đạo Nhân là cái gì của ngươi!?"
"Chính là sư phụ ta."
"Nàng... Nàng bây giờ vẫn tốt chứ?"
Tống Du nhìn dáng vẻ của lão đạo này, đầu tiên là sững sờ một chút, lập tức trong lòng âm thầm lắc đầu.
Sớm nghĩ tới sư phụ của mình hoặc sư tổ có khả năng đã từng tới Tẩu Giao Quan, nhưng trong lòng cũng chỉ cho rằng có rất thấp khả năng, nào nghĩ tới không chỉ đã từng ghé qua, mà tựa hồ còn có một đoạn duyên phận không cạn.
Trong lòng suy nghĩ, không ảnh hưởng đến việc ngoài mặt cung kính chắp tay:
"Gia sư còn mạnh khỏe."
"Mau vào mau vào!"
Lão Đạo lập tức lôi kéo hắn đi vào trong, lại phân phó Đồng nhi đi chuẩn bị cơm tối, muốn chiêu đãi Tống Du thật tốt.
"Ngươi tên gì?"
"Tống Du, tự Mộng Lai."
"Có đạo hào hay không?"
"Tạm thời chưa có đạo hào."
"Ta tên Thanh Dương Tử, ngươi từng nghe sư phụ ngươi đề cập qua chưa?"
"... Trí nhớ của vãn bối từ trước đến nay không tốt lắm."
"Úc..."
Thanh Dương Tử nhất thời lộ ra biểu tình thất vọng.
Lập tức nói: "Đạo quan của các ngươi là bế núi sao? Ta trước kia từng đi qua Âm Dương Sơn tìm kiếm, nhưng cái gì cũng không tìm được."
"Đạo quan thường thường bế núi ẩn thân."
"Thường thường?"
".. . Bình thường buổi sáng bế núi, ngủ ngon cho đến khi tự tỉnh giấc."
"Còn buổi chiều thì sao?"
"... Buổi chiều có khi bế núi, có khi không bế, cho dù không bế, đa số cũng chỉ có khách hành hương dưới núi mới có thể đến, tóm lại những năm gần đây, chưa bao giờ thấy cố nhân của sư phụ ghé thăm."
"Nguyên lai là như vậy..."
Thanh Dương Tử tiếc nuối không thôi.
Bên trong sự tiếc nuối ấy giống như lại có chút an ủi.
Chí ít không phải chỉ không gặp mỗi hắn, mà là tất cả cố nhân đều sẽ không gặp.
Thế là chỉ đành phải nói một câu: "Đa Hành đạo trưởng đạo hạnh hiển nhiên là bần đạo không thể nào so sánh được, tìm không thấy cũng là bình thường, cũng là bình thường..."
Tự lẩm bẩm, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Tống Du càng là âm thầm lắc đầu.
Khó có thể tưởng tượng, một vị lão đạo trưởng lớn tuổi như vậy, còn sẽ có biểu cảm thất thần như này.
Tuy nhiên cũng cảm thấy thật kinh ngạc.
Sư phụ quả thật rất ít khi nói với hắn về khoảng thời gian du ngoạn của người lúc trước, chỉ có thể dựa vào một số ít sự tình được nghe kể qua, cùng với tích lũy những chi tiết này suốt hai mươi năm ở chung, hắn đại khái cũng có thể đoán ra một số việc.
Lão đạo kia lúc tuổi còn trẻ dáng dấp hẳn là rất đẹp.
Thời đại này, nữ tử hành tẩu giang hồ dù sao vẫn là việc hiếm thấy, nếu không phải có một thân võ nghệ như Ngô nữ hiệp, cũng là một thân đạo hạnh như Lão Đạo lúc tuổi còn trẻ, tóm lại là phải có gì đó để dựa vào.
Dáng dấp đẹp mắt, đạo hạnh cao thâm, tính tình hướng ngoại, thích kết giao bằng hữu, không bị thế sự ràng buộc, mặc kệ quan phủ quỷ thần, đi khắp nơi kết duyên.
Lúc trở lại đạo quan đã là tuổi già, dung nhan hạ thấp, quật cường không chịu duyên niên, kiêu ngạo không muốn gặp người, thế là ẩn dật nơi thâm sơn, ít có ra ngoài. Về sau trái lại đã nghĩ thông suốt, không còn để ý những thứ này, nhưng lúc này có lẽ nàng trái lại thích sự cô độc, đại đa số thời gian mỗi ngày nàng đều dùng để ngẩn người, cùng chim sáo nói chuyện, ngủ hoặc làm việc gì đó nàng thích, thích ở chung với mình, tiến vào một loại cảnh giới mới.
Tiên Tiên Trần Trần, vốn là khó mà phân biệt được.
Chỉ là một đường này thật dài, đại giang nam bắc, không biết thanh xuân của bao nhiêu người đã bị bỏ lỡ.
Rất nhiều người đều đã không còn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận