Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 299: Đấu tiểu pháp (1)

Sáng ngày hôm sau, bên ngoài huyện nha.
Ngô nữ hiệp cùng với một người đàn ông trung niên mặc áo xanh từ bên trong nhị đường đi tới.
Cái gọi là nhị đường, cũng là nơi tri huyện xử lý tranh chấp của bách tính, chỉ là không có đại sảnh nghiêm túc, nếu đem ra so sánh càng giống nơi dùng để điều giải tranh chấp dân sự, tri huyện ở đây phá án, xác nhận đều không muốn đắc tội cả hai bên.
Hai người liếc nhau, một người nheo mắt còn người kia chắp tay mỉm cười.
- Hành động như vậy, thật không hợp lý chút nào!
- Nữ hiệp cớ gì nói ra lời ấy? Nữ hiệp yết bảng, tại hạ cũng yết bảng, nữ hiệp đi Vương gia thôn, tại hạ cũng đi Vương gia thôn, huống chi tại hạ còn đặc biệt mua vài món đồ để chuẩn bị, nếu không phải tại hạ đánh con thủy quỷ kia cho trọng thương, chỉ với một võ sĩ như nữ hiệp sao có thể nào tuỳ tiện diệt trừ?
- Cái rắm!
- Nữ tử này, thật vô lễ...!
- Đồ con rùa nhà ngươi, đi đường nhớ coi chừng!
- Không nhọc nữ hiệp lo lắng!
Hai người đi thẳng ra cổng huyện nha.
Một đạo nhân trẻ tuổi đứng ngoài cửa, bên cạnh có một con mèo Tam Hoa, đang liếm móng vuốt.
Ngô nữ hiệp bước chậm lại, nhìn về phía bên kia.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn theo hướng đó.
Tống Du lộ ra nụ cười, chậm rãi đi qua, đối người đàn ông trung niên thi lễ:
- Tại hạ Tống Du, người đến từ núi Linh Tuyền ở huyện Dật Châu, không biết người tu ở đâu?
- Ngươi là...!
Người đàn ông trung niên nhíu mày lại, đánh giá Tống Du.
Lúc đầu hắn là mới tới Trường Kinh, bởi vì Trường Kinh giá hàng quá cao, thực tế không có đường sống, lúc này mới đến cửa thành chọn yết bảng, nghĩ kiếm một chút tiền, để có thể ổn định cuộc sống ở Trường Kinh. Vì bắt thủy quỷ kia, hắn ta đã dùng hết số tiền ít ỏi còn lại trên người để mua những vật dụng bắt quỷ vật, kết quả đến thời điểm, lại phát hiện bị người khác đoạt trước, lúc này trên thân đã không có mấy văn tiền, thực tế không cam tâm.
Nghe nói người yết bảng chính là một võ nhân giang hồ, tâm tư lúc này mới dần dần tỉnh táo ra.
Võ nhân giang hồ võ công lại cao, hắn cũng có lòng tin ứng đối, mà nếu so sánh với một võ nhân giang hồ, có lẽ là người trong huyện sẽ tin tưởng hơn rằng đó là quỷ do chính hắn tiêu diệt, thêm vào đó vì cuộc sống bức bách, hắn ta chỉ có thể xệ mặt xuống...
Thế nào nghĩ đến bên cạnh đối phương còn có một đạo nhân.
Đối với người võ nghệ trong giang hồ, hắn rất quen thuộc, cũng có nhiều phương pháp ứng đối, nhưng đối với người tu hành trong Huyền Môn, trong lòng hắn lại không chắc.
Kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ thường là như thế, có khi căn bản không biết được đối phương sẽ có thủ đoạn gì. Khi đấu võ, không thể nói rằng người có võ cao là chắc chắn thắng, đôi khi chỉ cần một chút bất cẩn, một chút không để ý, không biết mình đã bị trúng chiêu lừa của người khác, cho đến khi nhận ra, bản thân đã không còn sống.
Biến số thực tế quá nhiều.
Nếu là sớm biết, hắn nhất định sẽ lại cân nhắc một phen.
Nhưng hôm nay đã là đâm lao phải theo lao.
Vừa rồi tri huyện đã nói, nếu là tra ra người nào dám ở trên công đường nói dối làm giả, lừa gạt với ông ta, sẽ bị trị tội.
Người đàn ông trung niên quan sát xung quanh, trong lòng tự tin hơn chút.
Chí ít vị đạo nhân này nhìn tương đối trẻ tuổi.
- Tại hạ họ Lại, chữ Mạo, tên Tử Minh, nhân sĩ của Kinh Châu, hữu lễ!
Người đàn ông trung niên chắp tay thi lễ.
- Không biết vị tiên sinh này lại có việc gì chỉ giáo?
- Ta thấy túc hạ cũng là người trong tu hành, có chút đạo hạnh, tuy nhiên nhất thời khốn quẫn, dù cho ra đường mãi nghệ, cũng có thể rất được hoan nghênh, vì sao muốn lấy phương pháp bỉ ổi như vậy, cướp đoạt tiền thưởng của bọn ta?
- Tiên sinh vẫn là chớ có lừa dối tại hạ!
Người đàn ông trung niên cũng không bởi vì hắn liếc một chút đã nhìn ra đạo hạnh của mình mà sợ hãi:
- Xem ra tiên sinh là người đồng hành của vị nữ hiệp này. Tại hạ đã nói qua với đồng bạn của tiên sinh, buổi chiều ngày hôm trước tại hạ cũng yết bảng tại cửa thành đông, đêm trước cũng đi Vương gia thôn, còn làm chút bố trí, cùng thủy quỷ kia giao thủ, đả thương nó. Nếu không phải như thế, thủy quỷ kia sẽ không chạy trốn tới nơi của hai vị, hai vị có diệt trừ cũng sẽ không đơn giản như thế. Tại hạ mới tới Trường Kinh, nhất thời khốn quẫn, nói với đồng bạn của tiên sinh, chỉ phân một nửa tiền thưởng là được, hai vị dường như cũng không nguyện ý!
- Túc hạ biết rõ là giả!
- Xem ra quả nhiên không nguyện ý...!
Người đàn ông trung niên cũng đánh giá hắn:
- Tiên sinh cùng với nữ hiệp này kết nhóm, lại không muốn lộ diện tại huyện nha, thế nhưng là có điều kiêng kị gì?
- Chỉ là lười biếng!
- Ha ha...!
Người đàn ông trung niên cười hai tiếng, cũng không tin tưởng, ngược lại trả lời lại lời của Tống Du:
- Tại hạ xem tiên sinh cũng là người trong tu hành, cũng có chút đạo hạnh, tu hành không dễ, có khi hay là nên rộng lượng một chút, loại sự tình này có thể thương lượng tốt nhất vẫn là thường, động thủ, biến số quá lớn!
- Ồ?
Nhưng thấy Tống Du mặt biểu lộ ra chút hăng hái:
- Thương lượng như thế nào?
- Tiên sinh có hai người, tại hạ lui thêm bước nữa, lấy tám lượng bạc, hai vị cầm mười hai lượng. Về phần huyện nha bên kia, tùy tiện tìm lí do thoái thác, chỉ cần chúng ta đều tán thành, liền đi qua, người trong huyện nha cũng không nguyện ý tuỳ tiện đắc tội loại người như chúng ta!
Người đàn ông trung niên nói:
- Đến lúc đó Lại mỗ mời hai vị uống hai chén trà cũng không phải không thể, như thế nào?
- Túc hạ là muốn khi dễ tại hạ!
Tống Du ngược lại lộ ra ý cười, giọng nói nhẹ nhàng.
- Lại mỗ thành ý mười phần!
- Lần sau gặp lại!
- Tiên sinh là muốn cùng Lại mỗ tranh cao thấp?
Người đàn ông trung niên nói, nheo mắt lại, cảnh giác lên:
- Lại mỗ vẫn là câu nói kia, loại chuyện này, có thể thương lượng vẫn tốt nhất là nên thương lượng, khi tranh đấu, ai cũng không đảm bảo được sống chết, nếu tiên sinh vẫn cảm thấy không tốt, còn có thể thương lượng!
- Trước đây tại hạ đã cùng nói qua với đồng bạn của túc hạ, nếu như túc hạ sinh hoạt không thuận tiện, có thể tặng một lượng bạc, túc hạ lại vì sao không muốn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận