Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 670: Căn nhà cũ vẫn còn đó (1)

"Có chuyện cần phải thông báo với tiên sinh!”
"Chuyện gì?"
"Từ sau khi tiên sinh rời đi, lầu nhỏ mà tiên sinh từng ở trước kia đều được giữ lại, một mực không có người vào ở, đồ vật bên trong cũng đều được đặt y nguyên!”
"Ồ?"
"Không phải là công lao của Trần mỗ, tiên sinh cũng chớ có hỏi Trần mỗ!”
Trần Tướng quân cười nói:
“Nếu muốn biết chính xác ai là người đã chào mời thành công, chỉ sợ chỉ có quan lại của cửa hàng trạch vụ Tây Sương mới nói được chuẩn xác!”
"Thì ra là thế...!”
Tống Du nhất thời hiểu được.
"Tiên sinh nếu như còn muốn trở lại chỗ cũ, có thể tự trở về, chỉ sợ là phải thu dọn một phen. Nếu như tiên sinh muốn đổi một nơi khác để ở, Bệ hạ trước đó có ban cho Trần mỗ một căn nhà, Trần mỗ cũng có sẵn!”
"Đa tạ hảo ý của Tướng quân, chỉ là ta cùng với Tam Hoa nương nương đã ở quen nơi đó, nhất là Tam Hoa nương nương, trên đường còn nói thích phòng trọ kia!”
Trần Tướng quân nghe vậy cũng chỉ là mỉm cười, lập tức nâng chén:
"Sau yến tiệc sẽ đưa tiên sinh trở về!”
"Được!”
Hai người sau đó tiếp tục ăn cơm nói chuyện phiếm.
Ăn xong bữa tiệc tối này, thừa không ít đồ ăn, đạo nhân cảm thấy đáng tiếc, liền mời tiểu nhị tửu lâu đóng gói hai loại Tam Hoa nương nương thích ăn, và yêu cầu nhà bếp phía sau cho một ít thịt băm nhuyễn, lúc này mới ra khỏi tửu lâu.
Vừa tới cửa ra vào, liền không khỏi ngừng cước bộ một lát.
Nơi đây chính là nơi phồn hoa của Trường Kinh.
Sắc trời sớm đã dần tối xuống, trên đường lại vẫn còn có người đến người đi, trà thương, khách uống rượu nối liền không dứt. Đối diện thì là cửa hàng nhà lầu, hộp đèn lồng đủ loại màu sắc và hình dạng chiếu sáng màn đêm, dưới lầu hàng hóa rực rỡ muôn màu, trên lầu nữ tử tay áo đỏ vẫy gọi cười nói tự nhiên, có hài đồng cười đùa làm càn chạy giỡn, có bách tính cùng với hàng xóm láng giềng quen biết chào hỏi, cũng có con cái nhà quyền quý ra đi dạo, cùng một đống người hầu, cũng có những huân quý thân phận hiển hách trong thành dạo chơi, người còn chưa tới, người hầu trước hết vì hắn đẩy ra đám người, bên trên mặt đường phủ đầy các loại âm thanh, một mảnh cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.
Đạo nhân thật lâu chưa thấy qua ban đêm náo nhiệt như vậy.
Bây giờ nhìn thấy, trong lòng càng là cảm khái nhiều hơn.
So sánh với phương bắc, nhất là so sánh với Việt Châu gần như không người, Trường Kinh cùng với nơi đó giống như là ở hai quốc gia, hai thế giới.
Mèo con cũng không nhịn được trợn tròn con mắt, nhìn chằm chằm đèn đuốc bên ngoài, cảm thấy lạ lẫm mà quen thuộc.
"Có phải là rất không công bằng?"
Trần Tướng quân đứng ở bên cạnh bọn họ, rất bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, còn có những quyền quý qua lại trên đường kia, lại quay đầu nhìn về phía đạo nhân:
“Bách tính phía bắc chỉ sợ nằm mơ cũng không tưởng tượng đến hình ảnh như vậy!”
"Đâu chỉ phía bắc!”
"Cũng là thế...!”
Trần Tướng quân thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hắn tất nhiên là hiểu rõ.
Mỗi một viên ngói, mỗi một viên gạch cấu thành nên một Trường Kinh phồn hoa này, đều từ trên thân bách tính mà đến, đừng nói phía bắc vừa chịu đựng chiến loạn cùng với yêu ma tàn phá, cũng là tùy tiện chỉ ra một phương hướng, trong một thôn làng cách Trường Kinh mấy chục dặm, cũng có rất nhiều người trải qua sinh hoạt so với nơi này giống như hai thế giới khác biệt, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi nơi đế đô thế nhân đều hướng tới này có bao nhiêu phồn hoa.
"Tiên sinh nhưng có giải pháp?"
Trần Tướng quân lần nữa quay đầu nhìn về phía đạo nhân, ánh mắt bình tĩnh như trước.
Đạo nhân lại lắc đầu không đáp, cất bước đi xuống bậc thang, chỉ cùng với hắn nói ra:
"Tướng quân vẫn là trước lo lắng cho chuyện của mình đi!”
Mèo con thấy thế lập tức nhảy xuống bậc thang, theo thật sát.
Trần Tướng quân cũng một mặt bình tĩnh theo sau.
Thân vệ thân mang áo bào đỏ đều cao lớn cường tráng, ánh mắt lăng lệ, dáng vẻ bất phàm, những người hầu kia đang vì chủ nhân nhà mình mở đường vừa thấy được những hầu cận Võ quan này eo đeo trường đao, đều bị giật mình, khi nhìn thấy Trần Tướng quân đi tới sau lưng bọn họ, dù cho mình không bị dọa đến lui qua một bên, cũng sẽ bị chủ nhân mình mắng tránh ra, những con cái nhà quyền quý kia nhìn thấy, cũng lập tức thu hồi tư thái càn rỡ của mình, trở nên nhu thuận.
Đại Yến lúc này, người có uy thế quyền lực cao hơn Trần Tướng quân, chỉ sợ chỉ có vị lão Hoàng đế kia.
"Tướng quân chỉ cần đưa đến nơi này, không cần tiễn xa!”
"Được, vậy xin nói tạm biệt với tiên sinh nói đừng!”
"Đa tạ tướng quân mở tiệc chiêu đãi!”
Đạo nhân thành tâm thành ý, lộ ra nụ cười:
“Tại hạ đã rất lâu chưa ăn qua đồ ăn xa xỉ như vậy!”
"Trần mỗ cũng là như thế!”
"Tướng quân mời về!”
"Theo tính tình của tiên sinh, đến Trường Kinh, nhất định là muốn nghỉ ngơi mấy ngày, không để ý tới chuyện ngoài cửa sổ. Vậy mấy ngày nữa, Trần mỗ lại mang theo hảo tửu trà ngon tới bái phỏng tiên sinh, cùng tiên sinh nói chuyện hồi lâu!”
"Tại hạ không có món ngon nổi tiếng như Vân Xuân Lâu, nhưng cũng có một bàn đồ ăn chờ tướng quân đến!”
Cả hai bên chào lẫn nhau, như vậy mà tạm biệt.
Đạo nhân tiếp tục hướng thành Tây mà đi, tướng quân thì đứng tại chỗ đưa mắt nhìn hắn, hồi lâu mới quay người trở lại, đi về phía Hầu phủ mà bậc đế vương mới ban cho.
Con đường này rộng vài chục trượng, là dãy phồn hoa và vĩ đại của Trường Kinh, cũng là tuyến giao giới giữa Đông thành và Tây thành, ban ngày nơi này xe như nước chảy ngựa như rồng, đến ban đêm xe ngựa gần như không gặp được, liền thành nơi bách tính tụ tập nghỉ dưỡng cùng với bày quầy bán hàng, bất luận quan lại quyền quý hay là người bình thường, đều có thể đồng thời gặp được ở trên con đường này.
Đi qua con đường này, chính là Đông thành.
Phồn hoa cùng với ánh đèn phía trước đều ảm đạm đi rất nhiều, nhà cửa và cửa hàng bên đường cũng kém mấy phần tinh tế, nhưng mà bách tính lại ở đến dày đặc hơn. Những bách tính nghèo khổ cũng có nhu cầu nghỉ ngơi, vì vậy họ tụ tập thành đống, nói chuyện phiếm và cao giọng cười to, hài đồng khắp trên mặt đất chơi lấy trò chơi trốn tìm bắt mèo con, xác thực so với Đông thành kém tinh xảo và phồn hoa hơn rất nhiều, nhưng lại có rất nhiều khói lửa nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận