Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 209: Ếch thần bên hồ (1)

"Kính Thần trước nói nghe một chút. ".
"Không biết đạo trưởng có nghe nói qua ếch thần bên hồ?".
"Có chỗ nghe nói. ".
Tống Du ngẫm lại, "Đây được xác nhận là một vị Dã Thần trong núi, nghe nói dân chúng nơi đó cảm thấy ếch xanh phục sinh bên hồ vào mùa xuân, lại nhiều con nhiều cháu, cho nên phụng nó làm thần, cầu xin phúc khí. ".
"Đạo trưởng có đi điều tra qua?".
"Lần trước đi ngang qua bên hồ, miếu ếch thần người đến người đi đông đảo, cũng từng vào xem qua, còn tá túc qua, chỉ là tại hạ cũng không thèm để ý Chính Thần hay Dã Thần, gặp hắn không có làm loạn, cũng không để ý. ".
Tống Du ngừng lại, "Tuy nhiên đây đã là chuyện của năm ngoái. ".
"Thiếp thân và vị ếch thần này cách rất gần, để thiếp thân đến một chút về lai lịch của vị ếch thần này đi. ".
Kính Thần mỉm cười nói.
"Xin rửa tai lắng nghe. ".
"Trước kia nơi này không có ếch thần, xác thực như đạo trưởng nói, trước kia dân chúng địa phương cảm thấy ếch xanh phục sinh bên hồ vào mùa xuân, lại nhiều con nhiều cháu, cho nên tự phát tôn kính ếch thần, cầu xin phúc khí. Tận đến giờ phút này bách tính tế bái cung phụng ếch thần vẫn không có miếu, không có Chân Thần. ".
Kính Thần ngừng lại, "Về sau có vị yêu tinh trong núi, dáng dấp có chút tương tự ếch thần mà bách tính cung phụng chi, thế mà chiếm thần miếu, tỉnh tỉnh mê mê chiếm hương hỏa trong thần miếu làm của riêng, ngẫu nhiên trong lúc vô tình hiện ra chân thân, mọi người cảm giác là ếch thần hiện thân, người cung phụng hắn càng ngày càng nhiều, thần miếu cũng trải rộng bên hồ. ".
"Sau đó thì sao?".
"Về sau vị Ếch thần này một mực hút tụ hương hỏa, đạo hạnh tinh tiến. Tuy nhiên hắn là Dã Thần, không được sắc phong, cũng không tiện để Thiên Cung thẩm tra thừa nhận, nhưng thiếp thân trời sinh tính lười biếng, tăng thêm thiếp thân thấy vị ếch thần này cho tới nay chỉ hút tụ hương hỏa, ngẫu nhiên có người cầu nguyện hắn về chuyện người nhà trúng tà xông quỷ các loại khó khăn, hắn cũng thật giải quyết, thiếp thân không có xuất thủ ngăn lại, cũng không có bẩm báo cho thiên cung. ".
Kính Thần nói, "Chỉ là về sau đạo hành của vị ếch thần này trưởng tiến, nhưng dần dần không vừa lòng vào những hương hỏa này. Đại khái từ năm trước bắt đầu, hắn dùng chút tà pháp, khiến cho bách tính càng ngày càng thành kính, hút tụ càng nhiều hương hỏa, đạo hạnh tăng mạnh. ".
" Sao Kính Thần không bẩm báo lên trên?".
"Thiếp thân chỉ là tiểu thần, mỗi khi gặp trăng tròn, mới có thể thông báo lên trên một lần. ".
Kính Thần lắc đầu, "Có thể thiếp thân là tiểu thần, việc này cũng là việc nhỏ, thông bẩm hai lần, lại đều không được Thiên Cung coi trọng. Đoạn thời gian trước hắn đã có ý nghĩ ham muốn đến Thủy Vực của hồ Kính Đảo".
"Để cho ta đi trước nhìn. ".
Tống Du cũng không có lập tức đáp ứng.
Kính Thần cũng lập tức đứng dậy hành lễ:
"Đạo trưởng gặp một lần sẽ biết. ".
"Đa tạ Kính Thần khoản đãi. ".
" Thiếp thân nên tạ ơn đạo trưởng mới đúng. ".
Tống Du đang muốn tạm biệt, lại trông thấy thị nữ bên cạnh, không khỏi hỏi một câu: "Những thứ này... ".
"Đều là âm hồn. ".
Kính Thần giải thích cho hắn: " Ven hồ Kính Đảo, mấy chục thôn trang lớn nhỏ, hàng năm đều có không biết bao nhiêu bé gái bị vứt vào trong hồ. Những bé gái này dù vừa sinh ra, nhưng cũng hồn phách đầy đủ, có sau khi bị chết đuối rất nhanh tiêu tán ở trong thiên địa này, cũng có chút không muốn tiêu tán, ta đành thu nạp các nàng, dùng thần lực tẩm bổ, các nàng có thể chậm rãi lớn lên, sau đó lưu lại đáy hồ, làm thị nữ của ta. ".
"... ".
Tống Du không khỏi trầm mặc.
Đầu năm nay chính là như vậy, thường thường có người vứt bỏ bé gái, rất nhiều tiểu hài nhi sinh ra còn chưa kịp nhìn thế giới này, sinh mệnh đã không còn.
Cho dù là bé trai, dù cho phụ mẫu nguyện ý nuôi lớn, cũng cần trải qua tầng tầng lớp lớp các chuyện.
Người muốn ra đời nhưng bị tước đoạt, muốn hỏi những người vứt bỏ bé gái kia, bọn họ có lẽ thẹn trong lòng, cũng chỉ thầm nói một câu không có cách nào, có lẽ ngay cả áy náy cũng không có, chỉ trả lời một câu tất cả mọi người đều làm như vậy, lại hoặc là nói một câu ta sinh thì do ta đến quyết định, chư thiên thần phật cũng bất lực.
"Kính Thần nhân đức, tại hạ khâm phục. ".
"Không có gì để khâm phục, thiếp thân cũng bất quá là tiện tay, đáng tiếc các nàng dù có thể trưởng thành, nhưng cả đời đều bị hồ này vây khốn, không thấy được thiên địa chân chính. ".
"Tiện tay làm đã là công đức vô lượng. ".
Tống Du chắp tay nói, "Kính Thần cũng không cần nói như vậy. Đầu năm nay bao nhiêu người sống cả một đời, địa phương đi qua có lẽ còn không có lớn bằng hồ Kính Đảo này. ".
"Đa tạ đạo trưởng. ".
"Thế tại hạ xin cáo từ. ".
"Thiếp thân đưa tiễn đạo trưởng. ".
Đi ra lầu các, mới phát giác được đỉnh đầu đã trong sáng.
Thị nữ bên cạnh vẫn như cũ lui tới.
Tống Du lặng lẽ nhìn về phía các nàng.
Đầu năm nay vô số bệnh dữ, làm tội Thiên Hạ, lúc này đi qua, không phải là một người có thể trị tận gốc, cũng chỉ có thời đại mới có thể chậm rãi giải quyết những thứ này. Không có người có thể thay đổi đất trời mới, nếu nói vẻn vẹn một người có thể có biện pháp nào, chính là để chuyện đi qua cho mau.
Chỉ là đời này còn rất dài, trước tạm đi xem một chút nhân gian ở nơi khác.
Sóng nước dập dờn, gợn sóng một vòng lại một vòng, trước mắt trở nên mông lung, mơ hồ không rõ.
Lại vừa mở mắt, trời đã sáng.
Đập vào mi mắt chính là đỉnh ô bồng của thuyền nhỏ, quay đầu nhìn lại, sắc trời bên ngoài chiếu vào, nhà đò đã tỉnh, ngồi ở mũi thuyền chờ bọn hắn, đêm qua hết thảy tựa như một giấc mộng.
"Tiên sinh đã tỉnh?".
"Tỉnh. ".
"Vậy chúng ta về bờ?".
"Làm phiền nhà đò. ".
"Được rồi!".
Thuyền con lập tức di động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận