Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 384: Tam Hoa nương nương lớn hơn một tuổi (2)

"Tam giác chính là hỏa phù, đốt quỷ thích hợp nhất, hình vuông chính là Lôi phù, nếu gặp đại yêu đại quỷ lợi hại hay là cao nhân tu hành, dùng nó tốt nhất. Nữ hiệp không phải người tu đạo, khi sử dụng chỉ cần dùng máu đầu lưỡi phát động, phù lục sau dính máu sẽ phát sáng, sau một hơi thở sẽ phát động, đều không thương tổn đến người cầm phù, xin nữ hiệp hãy ghi nhớ!”
Tống Du nói rất rõ ràng.
"Đa tạ!"
"Xin chúc nữ hiệp lên đường bình an!”
"Thuận tiện giúp ta coi nhà, nếu có người đến hỏi về việc cửa hàng, nhà cửa, nếu hỏi về phía ta, ngươi không cần phải để ý đến, nếu là hỏi ngươi bên này, liền nói là Trần Quang Phát để ngươi ở là được!”
"Được!”
"Chúc một ngày tốt lành!”
Nữ tử cũng không nói nhiều, chắp tay với hắn, cũng đối với mèo con bên chân chắp tay một cái, xoay người rời đi.
Đạo nhân đáp lễ, đứng tại cửa ra vào đưa tiễn.
Mèo con cũng đi theo đứng ở cửa ra vào, rướn cổ lên nhìn nàng chằm chằm.
Chỉ thấy Ngô nữ hiệp tiến vào phòng, không đầy một lát, lại đi ra, lúc này đã mang lên túi hành lý nặng nề, trong váy áo cũng cất rất nhiều thứ, mơ hồ có thể phân biệt được là dao găm đoản kiếm, ngay cả trường đao của nàng cũng dùng bao vải bao lấy, so với trước đây đi đến núi Bắc Khâm đồ vật mang càng nhiều.
Quay người chào hỏi với bọn hắn, sau đó rời đi.
Sáng sớm trên đường náo nhiệt, người người nhốn nháo, đạo thân ảnh kia rất nhanh đã không còn nhìn thấy.
Đạo nhân và mèo Tam Hoa nhìn nhau, mỗi người về phòng của mình.
Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, trong phòng càng ngày càng nóng.
Đến thời điểm xế chiều, đạo nhân đã rất buồn ngủ, miễn cưỡng chống đến hoàng hôn, liền lên giường ngủ.
Xem ra thế giới trong tranh cũng không hoàn toàn là tốt, ngoài việc linh vận theo thời gian mà bị hao mòn, không thể tồn tại mãi mãi, không có ngày đêm bốn mùa, làm việc và nghỉ ngơi cũng là vấn đề rất lớn.
Ngày kế tiếp vừa tỉnh dậy, đã là lập thu.
Chỉ là khi tỉnh dậy mới nửa đêm.
Đạo nhân vốn không muốn mở to mắt, muốn ở trên giường híp mắt thêm một giấc, điều chỉnh lại chu trình làm việc và nghỉ ngơi, tuy nhiên mèo con đã sớm tỉnh dậy. Không chỉ có tỉnh, còn chờ thật lâu, cho đến khi phát giác được hắn cũng tỉnh, liền ở trên giường rón rén bò qua, xích lại gần hắn trái xem phải xem, song phương đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Rốt cuộc nhịn không được duỗi móng vuốt ra, dùng đệm thịt cẩn thận chạm đến mặt của đạo nhân, chạm đến cái mũi của đạo nhân, cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò, lại không ra.
Đạo nhân rốt cuộc đã mở miệng:
"Tam Hoa nương nương không nên đem móng vuốt đặt ở trên mặt của ta!”
"Ngươi tỉnh!"
"Ừm...!”
"Hôm nay lập thu!"
"Ừm...!”
Âm thanh của đạo nhân rất nhỏ, bổ sung câu:
"Chúc Tam Hoa nương nương sinh nhật vui vẻ, lại thêm một tuổi!”
"Vui vẻ!"
"Ừm...!”
"Lại thêm một tuổi!"
"Ừm...!”
"Vậy Tam Hoa nương nương bao nhiêu tuổi?"
"Tam Hoa nương nương cũng không biết, ta như thế nào lại biết được chứ?"
"Đúng a...!”
"Tam Hoa nương nương đã hoá hình, lại thiên tư thông minh, tu tập Âm Dương pháp, ngày sau không nói thọ mệnh ngàn năm, sống mấy trăm tuổi cũng không thành vấn đề, thực tế không cần quá mức để ý tuổi tác!”
"Không cần quá mức để ý...! ".
"Tuy nhiên có khi phàm nhân cũng là dạng này!”
Đạo nhân vẫn nằm đó, tựa như nửa mê nửa tỉnh:
“Tam Hoa nương nương chỉ cần nhớ chính là một năm qua đã đi những nơi nào, làm những việc gì, học được những điều gì và có những thành quả gì là được, nếu một năm nào đó không làm gì cả, thì hãy coi như nó chưa từng tồn tại!”
"Nhớ kỹ!"
"Đa tạ Tam Hoa nương nương...!”
"Đa tạ cái gì?"
"Đa tạ Tam Hoa nương nương nhớ kỹ!”
"Không khách khí!”
"Tại hạ có thể ngủ tiếp một giấc không?"
"Ngươi đã tỉnh rồi!”
"Vậy được rồi...!”
Đạo nhân thở dài một hơi, nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói chuyện cùng mèo con, chờ đợi ánh sáng ban mai cùng nhau.
Ngày mới sáng, Tống Du đã rời giường, đi ra ngoài mua cá tôm cùng với bồ câu, còn ở cửa ra vào mua trứng gà cho những ngày tiếp theo, lại mua một con gà, mua chút nấm hương để hầm, tính làm một bữa cho chính mình..
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ mới buổi sáng.
Hương vị nấm hương hầm gà lan tỏa đến nửa đường phố đều ngửi được. Rất nhiều người bán hàng rong trời còn chưa sáng đã dậy và vào thành, cửa hàng xóm trời còn chưa sáng cũng đã mở cửa, bận rộn cả buổi sáng, đúng là lúc đói nhất, mùi thơm của nồi gà hầm nấm hương của đạo nhân gây ra một sự khó chịu không nhỏ.
Ngay sau đó, một người một mèo giữ cửa đóng đến khi chỉ còn một khe nhỏ, trong phòng ngồi đối diện.
Trên bàn món ăn bày nửa cái bàn.
Tôm cá đều được nấu một nửa, một nửa còn sống, đặt ở trong đĩa, mặc cho Tam Hoa nương nương chọn lựa. Chim bồ câu một nửa đã được hầm sẵn trong một nồi, một nửa còn lại cũng sống, đặt trong một cái chén nhỏ. Cách Tam Hoa nương nương gần nhất, một cái chén nhỏ bên trong là một cái lòng đỏ trứng gà đã luộc chín. Gần phía Tống Du bên kia, một cái nồi lớn, bên trong là nấm hương hầm gà, tùy tiện thêm chút đồ ăn phối kèm, Tống Du không có nấu cơm, liền coi nó là món chính.
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương!”
Đạo nhân lại nói một lần nữa, lần này trịnh trọng hơn so với tối nửa đêm hôm qua đang lúc nửa tỉnh nửa mê một chút, sau đó cười nói:
"Ta tới cấp cho Tam Hoa nương nương lột tôm, Tam Hoa nương nương một mực hưởng dụng là được!”
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương ! ".
Tống Du cầm lấy một con sông tôm bên cạnh, chậm rãi lột ra.
Cả còn sống lẫn chín đều lột ra.
Sống chung lâu với Tam Hoa nương nương, Tống Du đối với trên bàn bày biện một bàn thịt tươi chuyện này đã thành thói quen, chỉ cần nàng không đem con chuột bưng lên bàn, hắn đều có thể tâm bình tĩnh đối đãi, chỉ giả vờ như nhìn không thấy.
Tiểu nữ đồng thì ở bên cạnh chuyên tâm hưởng dụng.
Nhìn biểu lộ của nàng, tựa như nàng ấy vui vẻ hơn khi ăn cùng loại thức ăn như vậy thường ngày.
Chỉ là khi đang ăn, ánh sáng ở cửa ra vào bỗng nhiên tối sầm lại, tiểu nữ đồng cũng dừng lại động tác trên miệng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Đạo nhân nghe được một điểm hương vị son phấn.
Trên tay còn cầm một con tôm sống lột được một nửa, tay đầy mùi tanh, xoay người nhìn lại, khe hở cửa ra vào bất tri bất giác đã bị gió thổi mở, một nữ tử mang theo nha hoàn đang đứng tại cửa ra vào.
"Đạo trưởng...!”
Nữ tử có chút khuất thân thi lễ, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:
"Mạo muội tới chơi, không biết đạo trưởng đang dùng bữa...!”
Tống Du cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhớ lại khi người ta đến thăm, họ cũng đặc biệt tránh giờ cơm. Nhưng việc này không thể tránh được, bởi vì bây giờ có người ăn ba bữa cơm, điểm tâm ăn sớm, có người ăn hai bữa ăn, điểm tâm ăn trễ, thời gian này người ăn hai bữa ăn hẳn là vừa mới ăn xong điểm tâm, người ăn ba bữa cơm, hẳn là còn không có ăn cơm trưa, sớm một chút hoặc muộn một chút, đều có thể trùng với giờ ăn của người dân Trường Kinh.
Nhưng chỉ cần chênh lệch một chút, không thể trùng hơn như thế.
May mắn Tống Du chỉ là đang lột tôm cho Tam Hoa nương nương, mình còn chưa có động đũa, xem như an ủi một điểm.
"Không có từ xa tiếp đón!”
Đạo nhân đứng dậy, dùng vải lau tay.
Tam Hoa nương nương không biết lễ tiết, nhưng cũng theo bộ dáng của hắn, để đũa và thức ăn xuống, đứng lên mặt hướng khách nhân, nhưng ánh mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận