Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 359: Thăm dò Trần tướng quân (1)

"Ta ra ngoài trì hoãn bốn ngày rưỡi, đoán chừng đã tích lũy một đống lớn sự tình chờ ta làm lấy, còn phải sớm trở về kinh thành, cho nên ta sẽ không cùng Đạo sĩ đi hết con đường!”
Ngô nữ hiệp nói:
“Coi như một đường, vào thành cũng phải tách ra!”
"Nữ hiệp cứ việc đi làm việc!”
"Được!"
"Đi thong thả!”
"Hey...!”
Ngô nữ hiệp hô một tiếng, cũng không đánh ngựa, ngựa hoàng tông này tự mình chạy, móng ngựa tóe lên điểm điểm hoa bùn.
Con ngựa mặc dù thấp, nhưng chạy cũng không chậm.
Lại còn là chở người.
Thân ảnh rất nhanh biến mất phía trước trên con đường bên cạnh.
Tống Du thu hồi ánh mắt.
Chỉ là vị này nữ hiệp này dẫn theo mình đi ra ngoài một chuyến, trì hoãn bốn ngày rưỡi, không tìm thấy được Thái thần y mà nàng muốn tìm không nói, cũng bởi vì mình mà bị cuốn vào bên trong phân tranh người giang hồ. Cũng không biết những người giang hồ muốn đoạt họa kia có ghi nhớ nàng hay không, sẽ đi gây sự với nàng hay không.
Tóm lại có chút băn khoăn.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, dứt khoát không muốn, đạo nhân chỉ dọc theo ven đường chậm rãi đi lên phía trước.
Nữ đồng bên cạnh càng giống là hoàn toàn không có ưu sầu, cũng không biết từ đâu bẻ gậy một cây gậy, xoát xoát xoát, đánh lấy đầu cỏ dại ven đường, ngoài miệng còn phát ra tiếng vang. Phàm là trên đường có chuồn chuồn bươm bướm bay qua, nàng bất luận như thế nào cũng muốn nhảy lên bắt một chút, lúc đáp xuống mặt đất, thường tóe lên không ít bùn đất.
Thành Trường Kinh dần dần gần.
Chợt nghe sau lưng một trận tiếng vó ngựa lộn xộn nặng nề.
Quay lại xem xét, chỉ thấy vài con ngựa cao to giơ roi mà đến, lập tức cấm quân cưỡi ngựa mặc giáp, còn chưa tới gần, trong miệng liền hô lên:
"Tránh ra tránh ra! Lui qua ven đường!"
Đạo nhân vội vàng bắt lấy tay của nữ đồng, đem kéo đến bên cạnh mình, nhìn xem mấy tên cấm quân này đánh ngựa mà qua, theo lời bọn hắn, lui qua đất trong ven đường.
Lập tức quay đầu nhìn về phương hướng cấm quân đã qua.
Có một đại đội nhân mã đang chậm rãi đi tới.
Đi đầu ba thớt ngựa cao to.
Đi ở trước nhất là hai con ngựa, một con trắng nõn không tì vết, một sợi lông tạp đều không có, như một con Bạch ngọc Sư tử. Một con đen nhánh như mực, toàn thân giống như là tấm lực đen bóng loáng tỏa sáng, như một con ngựa của màn đêm. Ngồi phía trên chính là hai thiếu niên dáng vẻ bất phàm, ước chừng đều không quá hai mươi tuổi, một thân ăn mặc trang phục thợ săn, khí độ xuất chúng.
Hai con ngựa này đã là uy vũ hùng tráng, ngựa thần thế gian khó có được, nhưng nếu nhìn vào con ngựa phía sau, lùi lại một nửa đầu ngựa so với chúng, thì nó cao hơn một đầu, lông đen trắng xen kẽ, tinh tế và xuất sắc.
Người nam nhân trên lưng ngựa một thân áo bào đỏ, áo bào đỏ phía dưới căng phồng, nhìn hùng tráng không thôi, trông hắn rất oai phong, thậm chí còn mặc áo giáp vào ngày nóng nực này.
Con ngựa này đạo nhân đã từng gặp qua, người cũng đã gặp.
Ba người này thoải mái trò chuyện, nhưng phần lớn thời gian chỉ có hai thanh niên nói chuyện, một người sướng ý hay nói, một người nho nhã ôn nhu, tướng quân bên cạnh thì đa số thời điểm đều trầm mặc, chỉ khi bọn họ hỏi đến mình mới nhàn nhạt phụ họa hai câu, tựa như không có hứng thú lắm.
Sau lưng còn có không ít quân sĩ tôi tớ.
Bắt mắt nhất chính là một cỗ xe ba gác, trên xe chở đầy con mồi, hươu thỏ dê rừng, sói báo đều có.
Đoàn người này càng đi càng gần.
Tướng quân theo thói quen dò xét bốn phía, chỉ là lơ đãng thoáng nhìn, sau khi nhìn thấy đạo nhân ở ven đường phía trước, hắn không hề ngoảnh mặt đi, cũng không trả lời lời của hai thanh niên quý tộc.
Thẳng đến đi đến bên cạnh đạo nhân.
Tướng quân chỉ nhẹ nhàng nắm lấy dây cương vừa nhấc, đều không cần dùng sức kéo, cũng không cần lên tiếng, con ngựa liền ngầm hiểu, dừng bước lại.
"Xuy...!”
Bên cạnh cùng với sau lưng lúc này mới vang lên âm thanh.
Một đám đội ngũ như thế dừng lại.
Chỉ thấy tướng quân ngừng trên ngựa, nghiêng người chắp tay, âm thanh bình ổn, đối với đạo nhân ven đường nói:
"Tiên sinh, lại gặp!”
Đạo nhân bên đường cũng lập tức hành lễ lại:
"Gặp lại Trần tướng quân!”
Hai tên thiếu niên thấy thế, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Tên thiếu niên lớn tuổi hơn một chút con mắt nhắm lại, tựa như nháy mắt đã biết được đạo nhân này là ai, Trần tướng quân lại vì sao quen biết với hắn.
Thiếu niên tuổi nhỏ hơn chút thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng khí độ ôn nhu, cười như vui sướng, hỏi tướng quân bên cạnh:
"Tướng quân gặp được người quen cũ?"
"Hồi điện hạ, là người quen biết cũ!”
Tướng quân bình tĩnh đáp, tiếp tục nhìn về phía đạo nhân:
"Không biết tiên sinh đây là từ nơi nào đến?"
"Đi sơn ngoại đi một chuyến!”
"Nhưng là muốn về thành?'.
"Đúng vậy!”
"Trời vừa mới mưa, con đường lầy lội, gặp nhau chính là hữu duyên, không biết Trần mỗ phải chăng may mắn, có thể mời tiên sinh đồng hành?"
Trần Tướng quân nói xong quay đầu nhìn một chút.
Lập tức có một cấm quân tung người xuống ngựa, giẫm ở bên trong vũng bùn, nắm lấy dây cương đi đến chỗ của đạo nhân.
Đạo nhân thì cúi đầu mắt nhìn chân của mình, lắc đầu cự tuyệt:
"Đa tạ hảo ý của tướng quân, chỉ là giày đã bẩn, cũng không quan trọng, tại hạ dù muốn trở về thành cũng không vội đi đường!”
"Tiên sinh thật có nhã hứng!”
"Không phải là nhã hứng, thực tế đã đi rất xa rồi, kinh thành gần trong gang tấc, cũng không kém điểm này!”
Người bên cạnh lại hai mặt nhìn nhau.
Lại không nghĩ rằng tay cầm trọng binh, đại danh đỉnh đỉnh Trần Tử Nghị Trần tướng quân khách khí như thế mời, lại còn có người có can đảm cự tuyệt.
Chỉ thấy ngồi tướng quân ở trên ngựa gật gật đầu, như có điều suy nghĩ, lập tức lại quay người, đối với người bên cạnh chắp tay hành lễ:
"Hai vị điện hạ, kinh thành đã gần ở trước mắt, Trần mỗ hôm nay có may mắn được gặp người quen biết cũ, liền mời hai vị điện hạ đi đầu về thành, cho Trần mỗ cùng tiên sinh sướng trò chuyện một phen, cũng tốt ôn chuyện!”
"Tự nhiên tự nhiên..!”
Thiếu niên lớn tuổi chút vội vàng đáp.
Còn người tuổi nhỏ hơn vốn định lại nói chút gì, nghe vậy cũng đành phải coi như thôi, chỉ hiếu kỳ nhìn về phía tên đạo nhân dẫn theo một nữ đồng này đứng ở ven đường.
Đại quân tiếp tục hướng phía trước, chỉ có Trần tướng quân cùng hai tên thân binh dừng ở tại chỗ.
"Tiên sinh thật sự không cưỡi ngựa sao?"
"Hảo ý tâm lĩnh!”
"Đồng nhi nhỏ tuổi bên cạnh hiên sinh, Trần mỗ cũng có thể san ra một con ngựa tới!”
Trần Tướng quân lại nhìn về phía nữ đồng bên cạnh đạo nhân.
"Chúng ta có ngựa!"
Nữ đồng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn.
"Cũng tốt!”
Tướng quân không cần nghĩ ngợi, xoay người nhảy xuống, dẫn ngựa đến gần đạo nhân, mỉm cười lại là thi lễ:
"Trước đây cung trong gặp một lần, Trần mỗ có lòng muốn cùng tiên sinh nói chuyện nhiều hơn, nhưng không được tận hứng, không nghĩ lần này đi săn về thành, lại có thể cùng tiên sinh gặp nhau ở ven đường, thực sự là hữu duyên!”
"Tướng quân đây là...!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận