Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 626: Huyện Mặc Trúc, Triệu Châu (1)

"Thứ thú vị...!”
Tống Du đứng tại chỗ, nhíu mày thì thào.
Sau đó thu hồi ánh mắt và bước đi với cây gậy của mình.
Quần sơn bao la phía trước đều bị băng tuyết bao trùm, bầu trời là một hình bán nguyệt hoàn chỉnh to lớn màu xanh thẳm, hững rặng núi phủ tuyết có những đường cong mềm mại và không có nơi ở của con người.
Trong tuyết, một hàng dấu chân hướng nam đi xuống núi, cũng có một hàng dấu chân loạn hơn, dọc theo lưng núi một đường hướng đông mà đi.
Đạo nhân dù không biết tiểu yêu này muốn nói cái gì, cũng không biết nó đến cuối cùng là muốn ám chỉ điều gì cho hắn hay là vì mục đích nào đó muốn để hắn ở lại Việt Châu thậm chí là phương bắc lâu hơn một chút, nhưng hắn là người nghe khuyên, cộng thêm mình vốn là xuống núi chu du thiên hạ, cảm thấy thích hợp dùng thêm một chút thời gian để đi dạo quanh Việt Châu này một cách chi tiết hơn, cũng không phải là chuyện gì xấu, cũng thật sự dự định đi một lần khắp Việt Châu cẩn thận hơn - lúc đầu dự định ra khỏi rừng cây Thanh Đồng sẽ đi đến núi Thiên Trụ, đi đến Triệu Châu qua mùa đông này, bây giờ lại quấn thêm một vòng ở đây.
Việt Châu cơ bản hoang tàn vắng vẻ, đi thực tế khó khăn.
Trên đường lại thường có xương trắng, mười mấy năm trước đã phơi thây nơi hoang dã, lẽ ra chúng phải được an nghỉ từ lâu nên cũng phải tốn thời gian giúp bọn hắn một chút.
Trên đường đi, ngược lại là gặp phải mấy tên yêu ma bị Thiên Cung tiễu trừ còn sót lại, một vài trong số chúng có tà khí tanh hôi, có một số còn sai sử oan hồn của những người vô tội, xem xét cũng không phải là thứ gì tốt, tự nhiên tiện tay thanh trừ.
Ngược lại là cũng phát hiện một vài chỗ không đúng, đa số đều rất không dễ dàng bị phát hiện, phải từ bên trong linh vận trời đất mới có thể biết được nơi đây từng có đại năng không tầm thường chiếm cứ. Tuy nhiên cũng chỉ thế thôi, ngoại trừ dị dạng bên trong linh vận tuyệt không tìm tới bất cứ đại yêu hoặc người tu hành nào, tình huống này cũng giống như tình huống của rừng cây Thanh Đồng.
Không biết là đối phương đã sớm biết hắn muốn tới, cố ý giấu đi, hay là đối phương sớm đã rời đi hoặc chết đi, không còn ở chỗ này nữa, tóm lại tìm ra được cũng không dễ dàng, tốn thời gian và phí sức, và nó cũng có vẻ rất thô lỗ.
Việt Châu trước kia ít có đại yêu làm loạn cũng chỉ có một Đại vương Bạch Ngưu, được coi là một trong số những tên yêu vương xấu xa nhất trong các yêu vương phát sinh từ phía bắc vì chiến tranh, nhưng mà đã bị Thiên Cung tiêu diệt. Việt Châu cũng là một nơi có văn hóa sâu đậm và linh thiêng, từng ấy năm tới nay như vậy, giống như là khu vực phía nam, vẫn có sự hiện diện của những con yêu tinh cổ xưa, đó là điều bình thường. Đã tuyệt không có truyền ra tin đồn đối phương làm loạn, Tống Du như thế tìm kiếm một phen không sai biệt lắm xem như đủ, muốn thật cẩn thận đi tìm kiếm hơn nữa, vốn đã trì hoãn hành trình, cũng không thỏa đáng.
Không còn lựa chọn nào khác đành phải ghi lại, và tiếp tục rời đi.
Như thế không sai biệt lắm lại mất hơn một tháng.
Đợi đến rời khỏi khu vực Việt Châu, lúc đi đến Triệu Châu, đã là cuối tháng chạp năm Minh Đức thứ sáu.
Ban đầu, nên từ phái bắc Việt Châu tiến đến Triệu Châu, nhưng bây giờ chúng ta phải vào Triệu Châu từ phía nam Việt Châu, vượt qua những ngọn núi hiểm yếu, vượt qua Hùng Quan được binh lính trấn giữ nghiêm ngặt, rồi mới đến huyện Mặc Trúc.
Tống Du đứng ở cổng thành, dừng bước lại, ngửa đầu nhìn hai chữ "Mặc Trúc" trên đầu thành, sau đó tiến lên đưa ra thẻ tu hành, tại ánh mắt tò mò nhìn chăm chú của quân thủ thành, đi vào tòa thành nhỏ phương bắc này.
Huyện Mặc Trúc ở vào góc tây nam nhất của Triệu Châu, là chỗ giao giới của ba châu đồng thời giáp giới cùng với góc đông nam của Việt Châu và góc đông bắc của Hàn Châu, nhưng chúng bị cách ly bởi Thiên Tuyến và Hùng Quan, đây cũng là một trong những nguyên nhân mười mấy năm trước Việt Châu bị người Tây Bắc tàn phá bừa bãi mà Triệu Châu lại không chịu thiệt hại nặng.
Giờ phút này hành tẩu trong đó, đường đi dù nhỏ hẹp cũ kỹ, nhà cửa hai bên cũng thấp bé, tuy nhiên tới gần tân xuân, trên đường cũng có không ít người, nhờ vào trời đang là buổi sáng, còn có thể trông thấy không ít tiểu thương bày quầy bán hàng.
Bán than bán củi, cũng có bán nước.
Bán trứng gà, bán rổ ki hốt rác, càng thú vị hơn chính là, Tống Du còn trông thấy người ta làm bao bì bảo quản trứng.
So sánh với Việt Châu chốn không người, hay là so với huyện thành Ngôn Châu, thậm chí so với huyện thành Hòa Châu, người huyện Mặc Trúc có nhiều người hơn và trông giống nhau hơn. Tuy nhiên so với huyện thành phía nam, huyện Mặc Trúc tồi tàn hơn rất nhiều, đầu năm nay rất nhiều quan viên bị giáng chức, phần lớn là về Triệu Châu còn có ở trên đảo cực nam.
Mặt đất được lát bằng những phiến đá, vó ngựa phát ra tiếng vang đinh đương.
Thỉnh thoảng có những bậc thang, con ngựa cũng phải cẩn thận leo lên chúng.
Đạo sĩ hỏi một hồi lâu mới tìm đến trước cửa của một quán trọ giữa thành.
Nhờ nền kinh tế phát triển của Đại Yến, và nhờ vào huyện Mặc Trúc là giao giới của ba châu, và chuyên về tre dùng làm bút viết nên rất được văn nhân cao thượng sĩ của Đại Yến yêu thích, các quán trọ trong thành, Xa Mã Điếm này cũng rất ổn định.
Tống Du đặt ngựa ở bên ngoài, cất bước đi vào.
Ngưỡng cửa rất thấp, có thể tháo rời.
Vào cửa là một sân rộng, thuận tiện khách thương lui tới trú ngựa dừng xe, thay vì đi vào một đại sảnh, tiến vào sân, mới tìm được chủ quán.
Những khách điếm ngày nay, đặc biệt là những khách điếm ở thị trấn nhỏ, thực ra hầu hết các phòng đều được thuê dài hạn bởi khách quen, như là thí sinh và những người đi công tác, những khách thương lui tới ngắn hạn và những người đi chu du thiên hạ, đại đa số đều sẽ chọn Xa Mã Điếm hoặc quán trọ nhà tranh. Nhà trọ tiện lợi để giao hàng, phục vụ cho khách hàng, còn nhà nghỉ và nhà trọ rẻ và không kiểm tra chặt chẽ, có thể thậm chí không cần đăng ký, tiện lợi cho những người trong giang hồ.
Tống Du nói chuyện với chủ quán và đặt chỗ trước một tháng với mức giá rẻ hơn so với việc thuê nhà ở nhiều huyện thành phía Nam.
Sau đó hắn lại bước ra ngoài và dắt ngựa vào.
Ngựa được giữ ở trong sân.
Gian phòng thì ở trên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận