Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 159: Xuân phân năm Minh Đức thứ hai, du ngoạn đến Bình Châu (2)

Câu trả lời của từ Yến tử rất giống thói quen nói chuyện của Tống Du, suy nghĩ một lúc rồi nói liên tục: “Ta vốn e ngại đi về phương nam quá xa, lại sợ phải bay cùng với những con chim én khác, càng sợ là dù tìm kiếm rất lâu cũng không thể nào tìm thấy, tuy nhiên chặng đường vừa qua đồng hành cùng tiên sinh, đã làm ta cảm thấy nơi vốn cảm thấy rất xa thì ra cũng không phải là quá xa, sơn ngoại hữu sơn tuy có khác biệt, nhưng bản chất không khác nhau nhiều lắm, suy nghĩ cẩn thận hơn, đi về phương nam vốn là tập tính trời sinh của tộc ta, đối với phương trời rộng lớn ngoài kia, ta cũng nên đi chiêm ngưỡng một phen mới đúng.”
"Kỳ thật một mình cũng rất tốt." Tống Du cười nói, "Tuy nhiên có thể được như ngươi nói thì càng tối ưu hơn. Bởi sau khi đi ra ngoài một chuyến, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới tốt, cũng có thể sau khi đi ra ngoài một chuyến, ngươi lại cảm thấy một mình mới là tốt nhất, tóm lại phải thử đi ra ngoài, có sự so sánh mới biết được."
"Nếu ta trở về, vẫn cảm thấy một mình mới tốt, ta sẽ làm giống như tiên sinh đã nói, tuân theo nội tâm của mình. Nếu ta trở về cảm thấy thiên địa rộng lớn, niềm vui thú vô hạn, ta cũng sẽ làm theo lời tiên nói, tuân theo nội tâm mách bảo.”
"Ngươi còn thông minh hơn ta." Tống Du cười cười: "Lúc ta xuống núi, sư phụ của ta nói với ta, hy vọng ta chuyến này có thể tìm thấy niềm vui thú của thế gian này, tìm thấy sự bình an trong tâm hồn, bây giờ ta cũng đem những lời này tặng cho ngươi. Hy vọng ngươi cũng sớm ngày tìm được niềm yêu thích thực sự của mình, sớm ngày đạt được sự tiêu dao khoái hoạt trong tâm hồn.”
"Chỉ là lúc này từ biệt, không biết..."
"Mong là hai ta còn có ngày gặp lại."
"Tiên sinh bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng."
Yến tử không nói gì thêm, vỗ cánh bay đi, chỉ trong khoảnh khắc đã bay thẳng lên không trung, xuyên vào tầng mây xanh, hóa thành một chấm đen càng ngày càng nhỏ.
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu nhìn chằm chằm, cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa mới thu hồi ánh mắt.
"Hắn đi rồi!"
"Ừm".
"Lại chỉ còn chúng ta."
"Không nỡ sao? Ngươi còn giúp hắn bắt bướm nhỏ đây này."
"Ta không biết..."
"Vậy ngươi không thông minh."
Mèo Tam Hoa sững sờ một chút.
Vừa định phản bác, đã thấy Tống Du quay đầu rời đi, chỉ để lại cho nàng bóng lưng cùng một câu nói: "Đi thôi, con đường rất dài về sau này, đều chỉ có chúng ta.”
Mèo Tam Hoa đành phải nện từng bước nhỏ chạy chậm theo sau.
Vừa xuống cầu, đã thấy có người đi đường đi về hướng của bọn họ, dường như muốn vào thành. Đó là hai lão phụ nhân xách theo chậu giặt y phục.
Hai lão nhân nhìn qua có vẻ tuổi tác đã rất lớn, tóc trắng xoá, dáng người thấp bé, vì lưng còng nên nhìn càng thêm già cỗi, ăn mặc rất đơn giản, chỉ miễn cưỡng có thể giữ ấm, nước sông mùa xuân vẫn còn mấy phần rét buốt tàn dư của mùa đông, đã đến độ tuổi này vẫn còn phải tự đi giặt quần áo, mặc dù đây là chuyện thường xảy ra ở thời đại này nhưng Tống Du vẫn không tránh khỏi có chút thương hại.
Hai lão phụ nhân đều mang theo chậu giặt y phục lớn, bởi vì quá nặng, cơ thể bất giác nghiêng sang bên kia, đi đường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo hết lần này tới lần khác bị sức nặng giật ngược về phía sau, càng làm cho người ta thêm thương xót.
Thế nhưng vào lúc này, Tống Du lại trông thấy lão nhân đi phía sau giơ tay chọc vào lưng lão nhân ở phía trước, lão nhân phía trước lúc đầu không thèm để ý, nhưng chọc thêm hai lần nữa, liền nhịn không được, thế là lão nhân quay người, cầm chày gỗ giơ lên nhá mấy lần về phía người phía sau, làm tư thế muốn đánh người, người sau cũng hùa theo thuận thế lùi lại vài bước, sau đó cười ha hả tránh đi.
Tuổi đã cao, nhưng lại giống như hai tiểu hài nhi.
Kham khổ như thế, rồi lại nở rộ nét cười rực rỡ, dù trên thực tế trong nụ cười đó cũng không còn lại mấy cái răng.
Lại đùa giỡn như thế thêm một lát, hai vị lão nhân tóc trắng xóa lúc này đang thở hổn hển mới chuẩn bị tiếp tục rời đi mang y phục trở về, họ đi cạnh nhau, không ai dám đi ở phía trước nữa.
Tống Du nhanh chóng cung kính thối lui về đứng bên đường.
Hai lão nhân đi sát qua vai hắn đi qua.
"Meo?"
"Có chuyện gì.”
"Ừm?"
"Ta sợ cản đường hai lão nhân gia."
"Hửm.. chúng ta không hề cản đường…."
"Ừm."
Tống Du tiến lên một bước, đuổi theo mèo Tam Hoa.
Tiếng chuông ngựa vang lên leng keng.
Đạo nhân cầm gậy trúc, lão nhân mang chậu y phục, đôi bên vừa hoàn thành một cuộc gặp gỡ bình thường.
Khi hắn quay đầu lại lần nữa, trông thấy hai lão phụ nhân kia cũng đang quay đầu nhìn hắn, châu đầu ghé tai, thanh âm mơ hồ không rõ của hai người theo gió thổi tới bên tai Tống Du, có lẽ là đang thảo luận về tiểu đạo sĩ trẻ tuổi kỳ quái này từ đâu tới đây.
Bước chân vẫn liên tục không ngừng.
Ra khỏi thành không xa, trên đường liền ít có người đi đường.
Hôm qua đến huyện Tường Nhạc, Tống Du đặc biệt bỏ tiền ra ở khách điếm một đêm, còn đặt một gian phòng tốt, hỏi chủ khách điếm một số chuyện về đường đi, hắn nói con đường này vốn là một con đường cổ lâu đời, trên thật tế rất khó đi, vào lúc thiên hạ đại loạn, con đường này chính là một trong những nguyên nhân làm Hủ Châu trở thành một nơi dễ thủ khó công tiền triều tốn rất nhiều công sức để mở ra một con đường khác, con đường này từ đó dần trở nên hoang vắng ít người đi.
Người vừa ít đi, yêu quái liền nhiều lên.
Yêu quái càng nhiều, người liền càng ít.
Nếu như triều đình mặc kệ, nó sẽ trở thành một vòng luẩn quẩn, tuần hoàn ác tính.
Đến bây giờ cũng không biết triều đình có phụ trách hay không, tóm lại trên đường cũng có một ít thôn xóm, có vài toà thành, người cũng vẫn rất ít, còn có mấy cái quan khẩu có trấn quân bảo vệ, bảo đảm nơi này vẫn là vương thổ của Đại Yến.
Một thân cầm gậy bước đi nhẹ nhàng, ba mươi dặm đường, rất nhanh đã đến.
"Địa giới Bình Châu."
Tống Du lại đi đến trước cột mốc biên giới, dừng lại đối mặt với nó.
Hôm qua xuân phân, hôm nay cũng là xuân phân.
Lại tiến thêm một bước, liền ra khỏi Hủ Châu.
Lại đến một châu mới.
Chỉ thấy phía trước trời nặng nề như sắp mưa, nhập vào mắt là phong cảnh như bức tranh thủy mặc, bóng núi chập trùng ẩn hiện trong sương mù dày đặc, núi cao liên tiếp với núi cao hơn, không thể nhìn thấy điểm tận cùng, quả nhiên là một bức giang sơn vạn dặm xinh đẹp tuyệt luân!
Mà cũng đúng như chủ khách điếm đã nói…..
Đường này khó đi.
Bình Châu cũng nhiều núi, nhưng không giống với núi nhỏ, mọc san sát, cao và nhọn như rừng cây ở huyện An Thanh Hủ Châu. Núi ở Bình Châu là núi lớn, vừa nhìn lên, đừng nói là vạn ngọn, cho dù chỉ là một ngọn, cũng đã tràn đầy tầm mắt, có đoạn ẩn trong sương mù, có đoạn ẩn trong biển mây, hoàn toàn không thể trông thấy điểm cuối.
Không chỉ có nhiều núi, còn nhiều hẻm núi, vách núi. Con đường này đi qua những ngọn núi lớn ấy, đi từ sườn núi, từ hẻm núi, từ rìa vách đá, và nếu không thể đi vòng quanh, bắt buộc phải đi lên trên đó, hoặc vượt qua biển mây, hoặc xuyên qua khe núi.
Ban ngày còn đỡ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu chân của người.
Vừa đến ban đêm, quỷ khóc sói gào, yêu ma thổi lửa.
Thế nhưng Tống Du không nhìn thấy những thứ ấy.
Hắn chỉ thấy nước suối trong ngần, thanh mát, thấy quả dại xanh mướt, thấy khỉ con sinh động, tự do chơi đùa, một trận mưa xuân vừa qua, hoa của những loài cổ thụ sơn dã không biết tên đã rơi đầy đất, nhìn thấy biển mây bao phủ một phương thiên địa, cuối cùng còn thấy cả nấm rừng mọc lên sau cơn mưa.
Ngay cả những túp lều tranh bỏ hoang ven đường, phối hợp với tâm cảnh nhàn hạ hắn cũng tự thấy nó thành một phong cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận