Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 807: Thiên đạo và Hồ yêu (2)

Đa số các sinh linh trên thế gian đều cảm thấy nên đổi trời, thiên đạo liền đổi trời.
Phục Long Quan chính là truyền thừa Địa thánh.
Không phải ai cũng có thể xưng thánh.
Trừ phi bịa ra nó, nếu không dù có thần thông, pháp lực lại cao, cũng là không thể xưng thánh.
Từ này cũng không đại biểu cho lực lượng.
Tương truyền, Phục Long Quan đều được Thiên đạo chiếu cố, lúc này mới từ Thượng Cổ lưu truyền đến nay, không chỉ có truyền thừa không ngừng, ngược lại mỗi một thời đại đều bảo lưu lấy năng lực đại năng Thượng Cổ.
Thật sự là được "Thiên đạo" chiếu cố sao?
Phần đặc quyền cùng với vinh hạnh đặc biệt này thực ra đến từ một "Thần linh vĩ đại" độc lập với sinh linh thế gian sao?
Nhưng thật ra là đến từ sinh linh trên thế gian a. Địa thánh có đức hạnh vô hạn, tư tưởng của họ ảnh hưởng đến thiên hạ, lại đối với vạn dân cùng với văn minh thiên hạ có cống hiến mạnh mẽ, thương sinh thiên hạ cho là hắn cùng với Thần ma yêu quỷ đại tiên trường sinh còn lại đều không giống, thế là thiên đạo biến hóa cũng chưa từng làm khó hắn. Sau đó nhiều đời truyền thừa của Phục Long Quan đều không cầu trường sinh, đều tạo phúc cho sinh linh thiên hạ, giữ vững bản tâm, lúc này mới có thể kéo dài. Sinh linh thế gian cần một người như vậy đến hành tấu nhân gian, thế là Phục Long Quan đời đời nhân kiệt. Đó không phải là sự sắp xếp của bất cứ ai, mà là suy nghĩ của tất cả. Nếu nhất định phải nói là sự sắp xếp nó không được sắp xếp bởi bất kỳ một người nào, đó là sự mong đợi và niềm tin của hầu hết chúng sinh trên thế giới.
Cái gọi là phương hướng của thiên mệnh, phần lớn là người thế gian dùng để tự an ủi mình hoặc khuyến khích bản thân, nhưng nếu thật sự là phương hướng của thiên mệnh, cũng tuyệt không phải "Thần linh vĩ đại" nào cảm thấy nên dạng này, mà mọi người đều nghĩ rằng nó nên như vậy, là những gì thế gian vốn nên như vậy. Địa Phủ Âm gian cũng giống như vậy. Tất cả mọi người trên thế gian cảm thấy hẳn là có, ý chí của thế giới cũng cảm thấy nên có, bởi vì nó vốn là đại diện cho thương sinh thiên hạ. Tất cả mọi người trên thế gian hy vọng nó mau mau hiện thế, ý chí của thế giới cũng nghĩ mau mau ngưng tụ ra, mà nó cũng không quản đây có phải là Hoàng đế vì trở thành Quỷ đế hay không, Quốc sư vì cầu trường sinh mà thúc đẩy hay không, nó vốn vô tình. Quốc sư đạt được gợi ý xác nhận là sự thật. Trong thời gian ngắn, Quốc sư cũng không có nói chi tiết giấc mơ của mình, như thế nào phán đoán là thiên đạo gợi ý mà không phải đại năng ngụy trang báo mộng khác, nhưng mà loại người như Quốc sư chắc chắn đã cân nhắc những thứ này, vì vậy khả năng cao là có những chi tiết khác để hỗ trợ lão ta đưa ra phán đoán, chỉ là không có nói cho Tống Du mà thôi. Tống Du tạm thời tin tưởng hắn.
Gợi ý của Thiên đạo rất đơn thuần, là muốn nhanh chóng ngưng tụ ra Địa Phủ Âm gian, thế là trong cõi u minh để Quốc sư có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình ngưng tụ của Địa Ngục Âm gian mà không cần ai can thiệp. Không có ai đi lấy thổ năm phương và suối bốn mùa, Địa Phủ Âm gian vẫn là sẽ thành, chỉ là phải chậm hơn một chút. Tựa như dù cho không có Quốc sư cùng với Hoàng đế thôi động, Địa Phủ Âm gian cũng vẫn như cũ sẽ được đúc thành vào nhiều năm sau. Tuy nhiên, vì các điều kiện đã có sẵn trên thế giới, ta có thể tăng tốc độ nó theo ý muốn. Nhanh chóng ngưng tụ, tóm lại là một chuyện tốt. Sự tham gia của nhiều nhân kiệt, có thể tránh được rất nhiều nhầm lẫn. Về phần Tống Du về sau hỏi, là có người muốn mượn tay của Quốc sư để luyện thành Trường Sinh Dược, hay là muốn gây nên đại loạn cho thiên hạ, kỳ thật bản thân là có chút hoài nghi vị Hồ yêu kia. Hồ yêu dù giới hạn trong Thiên đạo, chưa có tu thành Cửu vĩ, nhưng mà thiên phú thực tế không thể khinh thường, lại tinh thông tính toán, lại mưu đồ Trường Sinh Dược của Quốc sư trong nhiều năm, điều này thật đáng nghi ngờ.. Quốc sư nghĩ đến cũng hoài nghi tới nàng, đặc biệt là sau khi hắn luyện chế ra lò đan dược đầu tiên, sau đó hồ ly tìm tới cửa, xác nhận có chứng cứ khác để chèo chống hắn, xua tan nghi ngờ của hắn về con cáo này. Chỉ là bởi vì vừa mới chết mới hóa thành quỷ ý thức còn hỗn độn, hoặc là giống như Tống Du trước đây hoài nghi Quốc sư, rất nhiều dấu vết nhỏ bé để lại đúc thành hoài nghi, nhưng lại không đủ để thêu dệt thành chứng cứ, bởi vậy nói không nên lời. Bao nhiêu cũng là dữ liệu cho Tống Du tham khảo. Trong bất tri bất giác, âm thanh bên ngoài đã lắng lại. Cửa thông đạo Nghiệp Sơn truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân chậm chạp mà nhẹ nhàng linh hoạt.
Tống Du dừng suy nghĩ lại, nhàn nhạt nhìn lại. Dưới ánh sao mờ ảo, nữ tử vẫn như cũ toàn thân áo trắng, một điểm tạp sắc cũng không có, phía sau là thị nữ giúp nàng cõng đàn, tất cả đều đi chậm với khuôn mặt yếu ớt và mệt mỏi. Đạo nhân ngồi bất động. Nữ tử thì đi đến trước mặt hắn và cách hắn nửa trượng, làm giống như hắn, khoanh chân ngồi xuống. Thị nữ ngồi ở sau lưng nàng, vô cùng khéo léo, không nói một lời. Nữ tử vươn tay về phía Tống Du, năm ngón tay mở ra. Bàn tay mỏng và trắng, năm ngón tay nhỏ nhắn mềm mại. Lòng bàn tay bay ra hai viên đan hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận