Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 541: Tam Hoa nương nương cũng biết pháp thuật (1)

"Xoát!"
Tam Hoa nương nương trong nháy mắt nghiêng đầu về phía bên phải, dường như phát giác được điều gì, thẳng tắp nhìn chằm chằm hướng kia, nhìn không chuyển mắt.
Xa xa cao nhân đứng lên, lại là nhìn xung quanh, trên mặt trừ máu ra còn có vẻ tràn đầy bối rối.
Dù sao nơi đây rất lớn, nhiều người thanh âm ồn ào, vừa rồi sau khi cao nhân biểu diễn xong pháp thuật thần thông, lại cùng đám quan chức nói một hồi. Lúc này cũng không phải là tất cả mọi người thời khắc chú ý đến phương này, chỉ có người ngồi gần quan viên cùng với cao nhân gần mới trông thấy cao nhân ngã sấp xuống, lại cũng chỉ cảm thấy là do không ngồi vững vàng, thẳng đến thấy hắn đứng lên mặt mũi đều là máu, cũng vẫn như cũ không rõ ràng cho lắm.
Dù là quan viên an vị ở bên cạnh, nhờ ánh lửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn mặt mũi đầy máu, nhất thời thấy không rõ lắm, người này mặt mũi cũng đều đã là vết thương.
"Có chuyện gì vậy, tiên nhân?"
"Đừng đừng đừng...!”
Cao nhân chỉ lo nhìn xung quanh, tránh sau lưng mọi người.
Lần này đám quan chức cũng thêm mấy phần bối rối.
Theo hướng bọn họ càng ngày càng có nhiều người ném ánh mắt đến, bối rối từ gần cùng xa bắt đầu lan tràn.
Đúng lúc này, lại là mấy đạo âm khí đánh tới.
"Hô...!”
Y nguyên hóa thành âm phong, cuốn tới.
Cao nhân liều mạng trốn ở sau lưng một quan viên bụng phệ, thăm dò nhìn lại.
Kỳ diệu là, âm phong nhắm chuẩn vị cao nhân kia lại có ý thức vòng qua quan viên bụng lớn phía trước, thổi về phía người cao nhân kia, còn lại mấy đạo thì thổi hướng mấy tên đồ đệ bên cạnh hắn.
"Xoát!"
Cao nhân nhất thời lại lần nữa bị thổi lăn lộn về phía sau một lần nữa.
Quan viên trước mặt cũng khó tránh khỏi bị liên lụy tới, bị thổi cho ngã trên mặt đất, ngược lại là không có tiếp nhận lực đạo lớn như vậy, không có quay cuồng lên.
Ngoài cao nhân ra mấy tên đồ đệ cũng ngã xuống đất, hoặc là lăn lộn ra phía sau, hoặc là bị thổi bay ra ngoài.
"A...!”
Một tiếng kêu đau thảm liệt.
Đợi đến lúc cao nhân và đồ đệ hốt hoảng giãy giụa đứng lên, không chỉ có máu me đầy mặt, quần áo trên người cũng giống như bị rất nhiều dao hoặc gai nhọn nhỏ bé xẹt qua, vết chém không sâu nhưng dày đặc lỗ hổng. Ngược lại, vị quan bụng phệ cũng bị thổi bay và những người khác ở gần cũng cảm thấy gió nhiều nhất cũng bị gió thổi bay mà không hề bị tổn hại gì.
Cao nhân thấy thế, nơi nào vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra.
Đừng nói về hắn, ngay cả những quan chức xung quanh cũng đã hiểu ra gần đúng rồi.
Đã sớm nghe được trên sách hoặc lão nhân nói qua, không chỉ có người thích náo nhiệt, có chút quỷ và yêu quái cũng đều thích náo nhiệt. Lúc ăn tết hay hội chùa liền sẽ có quỷ hóa thành hình dáng con người, ra đi dạo, có đôi khi bị chó sủa thậm chí ven đường nhấc qua tượng thần giật mình, liền sẽ hóa thành nguyên hình - sợ không phải hôm nay thảo nguyên sẽ náo nhiệt, quỷ binh quỷ tướng bên trong Quy Thành này lại cách không xa, bình thường một mình quen với sự quạnh quẽ, cho nên đều hóa thành hình người hoặc là giấu kín thân hình tới thảo nguyên này xem náo nhiệt, nghe thấy có người đang thảo luận nói muốn trừ hết bọn hắn, thế là xuất thủ đả thương người.
Nhiều người ở đây như vậy còn có mệnh quan triều đình ở đây, lại dám động thủ, con quỷ này lại ngông cuồng như thế!
Đám quan chức hoặc kinh hãi hoặc tức giận, cao nhân cùng với đồ đệ bên cạnh thì là đã cầu xin sự thương xót.
"Quỷ tiên tha mạng!"
"Quỷ gia gia tha mạng a!"
"Chúng ta không có ý mạo phạm các ngươi, chỉ là đến thảo nguyên du ngoạn, vừa vặn gặp gỡ, liền thuận miệng nói mấy lời như vậy, nghĩ lừa gạt chút tiền để tiêu...!”
"Tha mạng a tha mạng!"
Âm thanh càng truyền càng xa, sự bối rối cũng theo đó lan tràn.
Mà nghe thấy đám người này cầu xin khoan dung các vị quan viên đều kinh hãi, nhất là tên quan viên tuổi trẻ kia trước hết nhất đề xuất muốn đi trừ quỷ hồn trong Quy Thành, càng là sắc mặt đều trắng.
Âm thanh ca múa dần dần ngưng xuống.
Cơ hồ tất cả dân chúng cũng bắt đầu nhìn về phía bên này.
May mà đại bộ phận dân bản xứ nghe không hiểu lời nói của quan viên và tên cao nhân này, trước đây biểu diễn pháp thuật cũng là có người làm phiên dịch, bọn họ chỉ là bối rối kinh ngạc, nhưng lại không biết vì điều gì.
Vốn là cách không xa người một nhà Lâm Nhạc cũng đều nhìn về phía bên kia, biểu lộ hoặc kinh hoảng hoặc hiếu kỳ.
Bọn họ lại là nghe hiểu được.
Kỳ quái là, dường như tất cả mọi người đều quay đầu về bên trái, chỉ có đạo nhân và tiểu nữ đồng bên cạnh lại quay đầu về bên phải, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một phương hướng.
"Xoát...!”
Lại là mấy đạo âm phong đánh tới.
Mấy đạo này so với mấy đạo vừa nãy còn mạnh mẽ hơn, gần như là muốn lấy đi tính mạng của những người kia, còn có một thứ khác biệt là, quan viên tuổi trẻ ngồi ở một bên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch cũng bị một đạo tấn công.
Đạo nhân lấy gậy gỗ chĩa xuống đất.
Vô thanh vô tức, âm phong liền biến mất.
Tam Hoa nương nương vẫn như cũ nhìn về phía bên kia, lại tựa như cảm giác được hành động của đạo sĩ nhà mình bên cạnh, thế là lại quay đầu trở lại, mắt nhìn đạo sĩ nhà mình.
Tống Du chỉ mỉm cười sờ sờ đầu của nàng.
Tam Hoa nương nương liền nhu thuận ngồi bất động, chỉ tiếp tục đem đầu chuyển sang bên phải, nhìn về phía đoàn người trong bóng tối bên ngoài.
Bên trong đôi mắt sáng ngời của nàng phản chiếu lấy một quỷ hồn mặc áo giáp, đầu đội mũ sắt che đến nỗi ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, đang kinh nghi nhìn khắp nơi, chỉ là trái xem phải xem, cũng không thấy được cao nhân, ngược lại quay đầu đối mặt với tiểu nữ đồng tràn ngập ánh mắt tò mò, lập tức mới nhìn hướng đạo nhân bên cạnh nàng, kinh nghi một hồi, liền yên lặng thối lui.
Đạo nhân cũng không có ngăn cản hắn.
Nơi đây bạo động một hồi lâu mới ngưng xuống.
Thời điểm mấy tên quan lại trong lòng dần dần nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nhìn, đã thấy cao nhân cùng với mấy tên đồ đệ kia đi tập tễnh ra ngoài, dường như muốn chạy trốn. Nhớ tới lời nói của bọn hắn trước đó, trong lòng tức giận dâng lên, nhưng bọn hắn tạm thời đè nén sự bất an còn sót lại trong lòng.
Một quan viên nhanh chóng nói chuyện với một người đàn ông có râu rất được người phương Bắc kính trọng, gọi mấy người đại hán đến bắt bọn hắn.
Dân chúng lại thêm một trận không hiểu chuyện gì cho lắm.
Cũng may bọn họ không hiểu tiếng phổ thông Đại Yến, lúc này mới không có sợ hãi như vậy, khiến cho bữa tiệc lửa trại có thể thuận lợi tiếp tục tiến hành.
Ngược lại là mấy tên quan viên lần lượt rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận