Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 610: Đưa thư đến Trường Thương Môn (1)

Núi Hoàng Sa to lớn, nhìn từ xa gần như không có cỏ mọc, bên trên vụn vặt lẻ tẻ có chút cây khô, nhưng lại có rất nhiều ngôi nhà gỗ nhỏ màu đen được xây dựng ngổn ngang, từ xa nhìn lại cũng có chút cảm giác hùng vĩ.
Tống Du vừa đi vừa nhìn.
Hiện tại người bên trong cửa nhà cũng không còn nhiều, thẳng đường đi tới rất nhiều nhà cửa đều trống không, có nơi bên trên cửa có khóa, có nơi chỉ đơn giản cắm chặt thanh gỗ, dường như đã lâu không mở cửa, thanh gỗ bị ẩm ướt sau mưa phình to và để lại dấu vết rõ ràng.
Một đường đi lên trên núi.
Có thể thấy được có người đang vất vả luyện võ, hoặc là đem trường thương múa đến vù vù sinh ra gió, hoặc làm việc chăm chỉ rèn sức mạnh, hoặc dùng biện pháp khác để rèn luyện thân thể, hoặc là vây ở một chỗ đối kháng lẫn nhau.
Có khi có sư môn trưởng bối ở bên dạy bảo, gặp được người bất cần đời, cũng ồn ào gọi tiểu bối đánh nhau.
Không chỉ đạo nhân cảm thấy hứng thú, mà mèo Tam Hoa cũng từ bên cạnh đi qua, thường xuyên cũng phải dừng lại, quay đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm những này người. Thẳng đến khi phát giác đạo nhân đi đã xa, hoặc là đạo nhân gọi nàng, nàng mới bước theo sau với những bước nhỏ nhẹ nhàng.
Dù sao cũng là mèo, có khi nhìn mê mải, tới lúc giật mình đạo nhân đã đi nhìn không thấy, đành phải kinh hoảng nhìn bốn phía.
Cũng may có chim yến ở trên trời chỉ dẫn cho nàng.
"Không biết ngài xưng hô như thế nào?"
"Ta cũng họ Lưu, trong nhà đứng thứ ba, tất cả mọi người gọi ta là Lưu Tam!”
"Tại hạ Tống Du, hữu lễ!”
Đạo nhân vừa đi vừa nói:
“Ta nhìn đường bên cạnh rất nhiều ngôi nhà đều trống không, không biết là vì sao?"
"Chắc đã chuyển sang phía bắc rồi!"
"Thời kỳ toàn thịnh nơi này sợ là có mấy ngàn người phải không?”
"Điều đó làm sao tôi có thể nói với ngươi được?”
"Mạo muội!”
Đạo nhân cười cười, cũng không thèm để ý, tiếp tục trái xem phải xem.
Thời điểm đi đến giữa sườn núi, thế mà còn trông thấy có một đám người trẻ tuổi tùy ý ngồi trên một mảnh đất trống, một người cao tuổi một tay bị cụt cầm một cái ghế tre, đang giảng giải về những điều cần chú ý trên trận địa, giữa đó thường xuyên nhắc đến những chiến công của vài vị tướng trong trận chiến với người Tây Bắc đến từ Trường Thương Môn, xen lẫn việc khen ngợi về vị tướng quân số một của Đại Yến hiện tại, Trần Tướng quân.
Đạo nhân không kìm được bước chân, nghe thêm một chút.
Phía nam đều nói, Trường Thương Môn cùng với Quân Trấn Bắc nhất là Trần Tướng Quân có quan hệ không ít, không chỉ là trại huấn luyện các chiến tướng, mà còn là đội quân dự bị cận vệ của Trần Tướng Quân, bây giờ nhìn lại thì thực sự không sai.
Đúng lúc này, mèo Tam Hoa từ phía sau chạy tới, vốn là đuổi theo hắn, chỉ là vừa mới thoát khỏi sức hút của việc chiến đấu giữa các võ sĩ phía sau, mới chạy đến nơi đây, lại bị ánh mắt của đạo nhân làm ảnh hưởng, cũng nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nhìn một chút đạo sĩ nhà mình đang nhìn cái gì, bất tri bất giác liền chạy qua, thế là đụng đầu vào trên bàn chân của đạo nhân.
Tống Du cảm nhận được, cúi đầu nhìn nàng.
Mèo Tam Hoa cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn.
Đạo nhân lại cười cười, tiếp tục bước chân.
Đi theo tên võ nhân gọi là Lưu Tam này, chính giữa lại lục tục ngo ngoe bị hắn hỏi mấy lần, phần lớn là hiếu kỳ, rốt cuộc cũng đến được sau núi.
Bên này cuối cùng có mấy gian nhà lớn một chút.
"Ta đi thông báo!”
"Được!”
Đạo nhân kỳ thật có thư mà Trần Tướng quân tự viết, cũng có thư mà quân sư viết, đủ để hắn khắp phía Bắc mà không gặp trở ngại, đến chỗ nào cũng được đón tiếp như vị khách quý. Nhưng hắn chỉ là tiện đường đến chuyển thư, đã không cần hỏi đường lại cũng không cần nghỉ ngơi và cung cấp thêm, nên không cần phải trình diện, chỉ đứng ngoài cửa yên lặng chờ đợi cùng với một con mèo và một con ngựa.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà trên núi dường như lộn xộn, nhưng thực ra rất chặt chẽ, theo quy tắc của giang hồ phía Bắc và Trường Thương Môn, Lưu Tam tự giới thiệu và nói chuyện theo quy tắc của bản thân, thông qua một số lớp thông báo, cuối cùng mới gặp được Lưu đường chủ.
Lưu Hồ Tử người cũng như tên, giữ lại một sợi râu dài.
Chỉ là chân có thương tổn, đi đường khập khiễng.
Nhìn tuổi sợ cũng đã sáu bảy mươi.
Khi nghe nói rằng thư từ nhà gửi từ Liêu Tân Quan đã được đạo nhân nhặt được, Lưu Hồ Tử lập tức đi ra, gặp mặt đạo nhân.
Đạo nhân thì đem hòm thư lấy ra đưa cho hắn.
Giống như lúc trước vị Trần Hán kia ở huyện Lăng Ba, trông thấy hòm thư, Lưu Hồ Tử cũng lập tức sững sờ, tuy nhiên dù sao cũng là võ nhân, tiếp nhận mở ra xem xét, ngược lại là không có gào khóc như Trần Hán, chỉ là già nua nhưng cũng nhịn không được có chút run rẩy, sau đó thở dài lắc đầu.
"Thư này thế nhưng là gửi cho túc hạ?”
"Chính là đồ đệ này của ta đóng giữ Liêu Tân Quan gửi đến, xin đa tạ tiên sinh!”
Lưu Hồ Tử quay đầu nói với Tống Du, thu hồi thương cảm:
"Trước đây nghe nói Liêu Tân Quan thất thủ, quân coi giữ không một ai còn sống, ta liền đã biết đồ đệ kia của ta sợ là đã mất, chỉ hận một phong thư tín cũng không nhận được. Không nghĩ tới không phải hắn không có gửi cho ta, mà là không gửi được...
"May mà được tiên sinh nhặt được.
"Có lẽ đây chính là duyên phận!”
"Dạng thư tín này tại hạ còn nhặt được không ít, trong đó gửi đến quý môn phái, cũng còn có một số, đều giao cho túc hạ!”
Tống Du nói, trở lại từ trên lưng ngựa lấy ra tất cả hòm thư, đều giao cho Lưu Hồ Tử.
Lưu Hồ Tử tất cả đều hai tay tiếp nhận, giao cho đệ tử bên cạnh.
Ban đầu nhận một vài cái đã đủ ngạc nhiên, nhưng mà sau đó càng ngày càng nhiều, lại có hơn hai mươi cái, dù hắn tuổi tác đã cao, cũng không nhịn được sửng sốt.
Nhận ra điều đó, vội vàng hướng về phía Tống Du hành đại lễ.
"Không cần đa lễ, chỉ là việc tình cờ mà thôi!”
Tống Du nói với hắn:
“Mặc dù thư đã được gửi đi, tại hạ cũng không ở lâu, vậy tại hạ xin phép cáo từ!”
"Thế thì làm sao được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận