Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 313: Tam Hoa nương nương quả nhiên thông minh (1)

"Yêu quái a!"
"Mèo yêu này thật sự thành tinh!"
"Đừng làm ầm ĩ! Không được kinh đến Thái úy!"
Lưu quản gia lập tức quát lớn một tiếng, trừng tròng mắt, nhìn hằm hằm một vòng.
Mọi người lúc này mới dần dần bình ổn trở lại.
Xác thực, bây giờ Thái úy tuổi tác đã cao, thân thể nhiễm bệnh nặng. Cao nhân nói, không thể nhất chính là chấn kinh, một khi bọn họ kinh đến Thái úy, xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mạng nhỏ cũng khó mà bảo đảm.
Miệng khép lại, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại không thể thiếu, y nguyên tất cả đều dùng ánh mắt nhìn mèo con kia trên xà nhà.
Dù là tên nam tử trẻ tuổi kia cũng quá sợ hãi.
Ngược lại Lưu quản gia là trấn định nhất.
"Lang quân đừng sợ!”
Lưu quản gia nhỏ giọng nói:
“Tiểu nhân nghe nói, ở Trường Kinh yêu tinh quỷ quái đều không phải số ít, các quý nhân trong cung cũng không thấy sợ hãi yêu quái!”
Lời nói này đến mịt mờ, nhưng cũng làm cho nam tử trẻ tuổi kịp phản ứng.
"Đúng đúng đúng..!”
Nam tử trẻ tuổi vội vội vàng vàng, tay đều đang run, không ngừng thở dốc, một bên lui lại một bên nói:
"Hoàng tử với công chúa đều từng quen biết với yêu quái, biểu cô Hoàng hậu cũng thường xuyên nói chuyện với mèo, nói không chừng lại muốn nuôi con mèo yêu!”
"Lang quân nói thận trọng!”
"Đúng đúng đúng! Nói thận trọng nói thận trọng..!”
"Tuy nhiên lang quân nói ra cũng có lý!”
Lưu quản gia nói:
“Không bằng chúng ta trước ở đây ổn định con mèo yêu này, lang quân một mặt phái người đi Phủ Tụ Tiên tìm mấy vị cao nhân có quen biết Thái úy xin giúp đỡ. Một mặt tiến cung hỏi thăm thái độ Hoàng hậu nương nương, nếu như Hoàng hậu nương nương thích, như cũ đưa nó vào cung, nếu là Hoàng hậu nương nương không thích..!”
"Không thích thì làm sao bây giờ?"
"Đây là thành nội Trường Kinh, dưới chân thiên tử, có thể nào cho miêu yêu tàn phá bừa bãi? Chuyển giao Thành Hoàng là được!”
Vừa dứt lời, liền nghe mèo con trên đỉnh đầu nói:
"Ta biết Thành Hoàng!”
"Ngươi nói cái gì?"
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.
Quản gia không dám đợi có người đến báo cáo đó là đạo sĩ ngày hôm qua, sợ mèo yêu này kích động, ai cũng không biết được miêu yêu này có chút bản lĩnh gì, chỉ phó thác hai tiếng, liền bước nhanh đi tới cửa chính.
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở ra.
Đứng ở cửa ra vào chính là quản gia hôm qua, hình như là họ Lưu.
"Lưu quản gia!”
Đạo nhân mỉm cười thi lễ:
“Tại hạ tới đón mèo con nhà ta!”
"Tiên sinh đến rồi...!”
"Không biết mèo con nhà ta đêm qua bắt chuột đã bắt như thế nào?"
"Mèo của tiên sinh thật sự là thần mèo!”
Lưu quản gia nói như thế, lại lộ ra vẻ mặt khó xử cùng với áy náy:
“Tuy nhiên tiểu nhân có chuyện muốn nói với tiên sinh!”
"Ồ?"
Đạo nhân không chút hoang mang, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lang quân nhà ta là một người yêu thích mèo, đêm qua gặp mèo của tiên sinh một lần, liền thích đến không được, không biết tiên sinh có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?"
Lưu quản gia vừa mới hỏi xong, lập tức nói:
“Tiên sinh xin yên tâm, lang quân nhà ta tuyệt không phải là người hoành đao cướp đoạt tình yêu thương, nguyện ra năm trăm lượng bạc, mua mèo con của tiên sinh, như thế nào?"
Đạo nhân y nguyên đứng tại cửa ra vào, nhìn kỹ.
"Chỉ sợ không được!”
"Vì sao không được? Thế nhưng là ngại ít?"
Lưu quản gia nói với hắn:
“Tiên sinh cần biết, năm trăm lượng bạc cho dù ở Trường Kinh nhưng cũng là cái giá trên trời, mười năm bổng lộc của tri huyện cũng không cao đến như vậy! Mèo con nhà tiên sinh coi như mỗi ngày bắt chuột không ngừng, một năm chỉ sợ cũng kiếm không đến mười mấy lượng bạc, năm trăm lượng có thể kiếm mấy chục năm, sợ đem toàn bộ chuột ở Trường Kinh bắt xong cũng kiếm không đến nhiều tiền như vậy!"
"Túc hạ có chỗ không biết, tại hạ cùng với Tam Hoa nương nương cũng không phải là phụ thuộc, chính là kết bằng hữu cùng nhau ngao du thiên hạ, nào có lý đem bán đi?"
Đạo nhân y nguyên nhìn tên quản gia này:
“Dưới chân thiên tử, nghĩ đến cho dù là phủ Thái úy, cũng không có đạo lý ép mua ép bán a?"
"Xác thực như thế!”
Nét mặt Lưu quản gia thể hiện sự khó xử cùng với áy náy ngày càng trở nên nặng, còn có thêm mấy phần hổ thẹn:
"Vậy thì không dối gạt tiên sinh, kỳ thật tiểu nhân đã nói dối với tiên sinh, sự thật cũng không phải là như thế!”
"Mời nói!”
Lưu quản gia luôn cảm giác đạo nhân này một điểm hoảng hốt cũng không, một điểm không vội, cặp mắt kia tựa như nhìn thấu trong lòng mình, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng vẫn là như thường lệ nói ra:
"Đêm qua, lang quân nhà ta nhìn thấy mèo con nhà tiên sinh thực tế rất thích, nhất thời muốn sờ vào nó, nhưng mèo con không chịu. Lang quân trẻ tuổi nóng tính, nhất thời tức giận, nhất định phải sờ được mèo con của tiên sinh, liền hạ lệnh để bọn hạ nhân trong nhà cùng đi bắt mèo con nhà tiên sinh. Không biết làm sao mà mèo con nhà tiên sinh thực tế linh xảo, nhiều người như vậy cũng đều không bắt được nó, về sau nó bị khiêu khích, nó liền trực tiếp nhảy lên tường, đã ra ngoài!”
"Sau đó thì sao?"
"Tiểu nhân đuổi theo ra cửa, không biết sao, một vệt ánh sáng màu vàng hiện lên, mèo con nhà tiên sinh đã biến mất!”
Lưu quản gia dừng một cái:
“Tiểu nhân lúc ấy bị cả kinh không nhẹ, về sau ngẫm lại, xác nhận thần mèo nhà tiên sinh đã có linh tính, vừa ra khỏi phủ, liền bị vị cao nhân nào hoặc là thần tiên đi ngang qua phát hiện, thu đi!”
Lưu quản gia nói xong lập tức hổ thẹn thi lễ:
"Đều do tiểu nhân! Đều do tiểu nhân không xem trọng mèo con nhà tiên sinh, lúc này mới ra sự tình như thế! Trong lòng lang quân nhà ta cũng rất áy náy, lúc này mới nghĩ đến lấy thêm chút tiền đền bù cho tiên sinh, nếu như tiên sinh ngại ít, tiểu nhân đi mời tấu lang quân, lang quân nhà ta hào phóng, lại cho tiên sinh nhiều thêm mấy trăm lượng bạc, như thế nào?"
"Dạng này a..!”
Tống Du quan sát mấy người sau lưng quản gia.
Mấy người kia đã kinh ngạc lại kính nể.
Chính Tống Du cũng có mấy phần kính nể.
Bởi vì cho dù là nói dối, người quản gia này cũng chưa hề nói mèo con cào bị thương lang quân nhà hắn mới dẫn đến lang quân nhà hắn nổi giận, ngược lại đẩy một chút sai lầm lên trên thân lang quân nhà hắn, thực sự là tuyệt diệu.
"Thật xin lỗi tiên sinh, tiểu nhân bồi tội cho tiên sinh!"
Lưu quản gia nói liên tục khom người, lại lặng lẽ liếc nhìn về phía Tống Du:
“Không biết tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận