Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 315: Lên lầu ngủ trước một giấc (1)

"Đạo sĩ ngươi tới rồi?"
Tam Hoa nấp ở trên xà nhà nhìn về phía đạo nhân.
Nghe ngữ khí của nàng, còn rất tự nhiên, giống như cũng không phải là bị người đuổi đến trên xà nhà, chỉ là như bình thường leo lên cây liễu chơi đùa, giống như vừa vặn gặp đạo nhân trở về từ bên ngoài.
Đạo nhân trực tiếp từ cửa ra vào xuyên thẳng qua giữa đám người, lần này bọn họ ngược lại không có té xỉu, tuy nhiên cũng cả kinh không dám lên tiếng.
Chỉ thấy đạo nhân đi vào trong phòng, dừng lại ở dưới xà nhà, ngẩng đầu nhìn lên chỗ mèo con, giang hai tay ra.
"Tam Hoa nương nương xuống đây đi!”
"Hừm..!”
Mèo Tam Hoa nhìn thẳng hắn một lát, lúc này mới từ trên xà nhà đứng lên, nhắm chuẩn vòng tay của đạo nhân, hơi điều chỉnh tư thế mấy lần, sau đó nhảy xuống.
Dáng người nhẹ nhàng linh hoạt, nhẹ như lông hồng.
Đạo nhân cũng không phụ tín nhiệm, vững vàng tiếp được.
Ôm lấy mèo con, lúc này mới quay người, ánh mắt đảo qua từ trên thân mọi người, nói ra:
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền, Dật Châu, không biết vị nào là nhi tử của phủ nha Thái úy?”
Khi hắn hỏi, ánh mắt lại liếc về phía nam tử trẻ tuổi trong đám người.
Chủ nhân và nô bộc, thực tế quá dễ để phân biệt.
Nam tử trẻ tuổi nuốt ngụm nước bọt, trong lòng sợ hãi, nhưng cũng miễn cưỡng đẩy cao tinh thần:
"Ở đâu ra đạo nhân? Ngươi có biết đây là phủ đệ Thái úy đương triều?"
"Tại hạ biết!"
"Vậy ngươi còn dám xông vào...!”
"Giảng những thứ này cũng vô dụng!”
Đạo nhân lắc đầu, cũng không muốn mang những chuyện này nói chuyện phiếm với hắn, mà chính là nói:
“Tại hạ chỉ hỏi túc hạ, đã biết được Tam Hoa nương nương biết nói chuyện, không phải mèo bình thường, vì sao còn ra tay cưỡng ép cướp nàng từ bên cạnh tại hạ, đoạt lấy tự do của nàng?"
Nam tử trẻ tuổi nhìn hắn, lại nhìn về mèo con trong lòng của hắn.
Đạo nhân cùng với mèo con cũng đều nhìn hắn.
Đạo nhân ánh mắt bình tĩnh, trong đầu suy tư, tựu hỏi hắn sẽ phản bác mình hay là tránh né việc này ngược lại tiếp tục chỉ trích mình xâm nhập phủ đệ, hoặc là lại lấy thân phận quý tộc mà đè người.
Mèo con thì mặt mũi tràn đầy vẻ mới lạ, con mắt mở rất to.
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết chút đạo pháp thì có thể tùy ý làm bậy! Thiên hạ này là thiên hạ của Đại Yến, đây là kinh thành Đại Yến, dưới chân thiên tử, ngươi chớ có làm bậy!"
"Thú vị!”
Đạo nhân nhìn thẳng hắn, lắc đầu, cũng không muốn lại nhiều trò chuyện với hắn:
"Mới vị quản gia kia, tại hạ phạt hắn cả đời mất tiếng, túc hạ đồng mưu với hắn, tự nhiên cũng không thể trốn đi!”
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Hôm qua tại hạ trở về, nghe ngóng một phen hành vi của túc hạ ngày bình thường, nghe nói túc hạ thích nghe sàm ngôn, thường ức hiếp bách tính. Vậy tại hạ xin tặng túc hạ cả đời điếc tai, hy vọng rằng để bệnh tật trên thân thể, trị lấy bệnh trong lòng túc hạ. Về phần tiểu nhân ngày thường dâng lời sàm ngôn với túc hạ, xin túc hạ tự mình đi giải quyết!”
"Ngươi dám?!”
Nam tử trẻ tuổi mở to hai mắt giận dữ mắng mỏ, âm thanh cũng rất lớn, có thể mới nói mấy chữ, hắn liền sửng sốt.
Trong tai một điểm âm thanh cũng không có.
Thậm chí hoài nghi mình vừa rồi không nói gì.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả một tiếng động cũng không có.
Nam tử trẻ tuổi mở to hai mắt.
Chỉ thấy đạo nhân há miệng, kỳ diệu là, hắn lại duy nhất chỉ có thể nghe thấy âm thanh của đạo nhân:
"Tại hạ rất có đạo hạnh, chỗ thi chi pháp phóng nhãn thiên hạ, chỉ sợ ít có người có thể giải, vẫn là giống như vị quản gia kia, nguyện túc hạ sau này hối cải để làm người mới, làm người thật tốt, làm nhiều việc thiện. Nếu như tương lai hữu duyên, tại hạ ngao du thiên hạ nhiều năm sau đó lại đến Trường Kinh, nghe được túc hạ thiện hành, sẽ giải khai cho túc hạ, nếu không muốn, cả đời cứ làm người điếc cũng tốt!”
Nam tử trẻ tuổi sững sờ ở tại chỗ.
Đạo nhân lại quét mắt nhìn những người khác, không có làm khó bọn họ, chỉ ôm mèo rời khỏi phủ đệ.
Mèo con cũng mặc hắn ôm.
Lần này không người lại cản, có tối đa nhất cũng là người ở xa xa đứng nhìn, đều không dám tới gần.
"Tam Hoa nương nương ở nơi này chơi có vui vẻ không?"
"Không vui!”
"Nói nghe một chút!”
"Đêm qua bọn họ đuổi bắt Tam Hoa nương nương, buổi sáng hôm nay bọn họ lại lừa gạt Tam Hoa nương nương vào trong phòng, muốn bắt lấy Tam Hoa nương nương, đưa đến một nơi gọi hoàng hậu!”
"Hoàng cung!”
"Đưa đến một nơi gọi là hoàng cung!”
Mèo Tam Hoa sửa lại, nói tiếp:
“Còn lừa gạt Tam Hoa nương nương, nói ngươi đem bán Tam Hoa nương nương!”
"Sau đó thì sao?"
"Ha ha, bọn họ quá đần! Căn bản không ngừng bắt Tam Hoa nương nương, cũng lừa gạt không được Tam Hoa nương nương!"
"Tam Hoa nương nương anh dũng vô địch, trí tuệ vô song!”
"Đúng thế!"
Đạo nhân cúi đầu nhìn mèo con trong ngực, mèo con trong ngực cũng ngẩng đầu lên, nhìn đạo nhân chằm chằm, một phương ánh mắt bình tĩnh, một phương ánh mắt thanh tịnh.
"Tuy nhiên nếu bọn họ bắt được thì sao?"
"Bọn họ bắt không được!”
"Vạn nhất bắt được thì sao?"
"Vạn nhất bắt được...!”
Điều này nhưng làm khó mèo con, nháy mắt.
"Ừm?"
"Thì bỏ chạy!"
"Chạy không thoát đâu?"
"Chạy không thoát sao..!”
"Đúng vậy a!”
"Đạo sĩ sẽ tìm đến ta!"
"Tam Hoa nương nương biết pháp thuật mà!”
"Đúng vậy!"
"Thế tại sao không dùng pháp thuật?”
"Không biết!”
"Không biết sao?"
"Bọn họ là người!”
"Tam Hoa nương nương tại thời điểm ở Dật Đô, còn nói muốn cắn chết người trộm tiền của chúng ta!”
"Lừa gạt ngươi!"
"Dù cho bị làm tổn thương, cũng không muốn đả thương người sao?"
"Meo meo...!"
Mèo Tam Hoa quay đầu, dời ánh mắt.
"Thì ra là thế!”
Tống Du lúc trước trên đường Kim Dương lần đầu tiên nhìn thấy Tam Hoa nương nương liền biết, nàng trời sinh tính gần gũi với con người, gần như không thương tổn đến con người, vì vậy mới phỏng đoán nàng là con của một con mèo nuôi trong nhà.
Ngẫm lại đã trôi qua gần ba năm.
Năm đó mèo Tam Hoa chạy ra khỏi miếu, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, hiện tại ở trong ngực của hắn với sự an tâm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
"Hiện tại Tam Hoa nương nương biết, không phải tất cả mọi người đều là người tốt, mà chỉ có người tốt, mới đáng giá cho chúng ta đối tốt với hắn!”
Đạo nhân nói:
“Đối với người xấu, đặc biệt là lúc có ý đồ thương tổn tới mình, nhất định phải dũng cảm lộ ra nanh vuốt với bọn hắn, điều này là đang bảo vệ, cũng là bảo vệ chính nghĩa!”
"Nghe không hiểu!”
"Lần sau gặp lại người xấu muốn gây bất lợi với Tam Hoa nương nương, giải thích cho bọn hắn cũng không nghe, Tam Hoa nương nương liền sử dụng pháp thuật đối phó bọn hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận