Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 171: Có thể xưng tụng một tiếng Thần Tiên (2)

"Vậy là cái gì?"
"Yêu tinh quỷ quái, loại nào cũng có, thậm chí có loại đã hoàn toàn có được bộ dáng của con người, thế nhưng ngươi nghĩ xem, nửa đêm nửa hôm có người nào lại đi tụ tập bên cạnh cả đống yêu tinh quỷ quái?”.
"Sau đó thì sao?"
"Nhị thúc ta bị dọa sợ. Về sau có một tên quỷ mặc soa phụ đến tìm hắn, nói chuyện với hắn, hắn sao còn dám nói thêm cái gì? Sau lại bị tên Quỷ Soa này nắm lấy y phục mang ra ngoài. Cuối cùng, mãi đến ngày hôm sau, lão Hứa và đội của họ đi ngang qua đó nhìn thấy Nhị thúc ta ở bên ven đường, mới đem hắn mang về.” Khách thương nói tiếp: “Trơ về còn bệnh nặng một trận, bây giờ thì tốt rồi, nhưng đừng nói đến việc đi lại con đường này, cho dù ban đêm ta có rủ hắn đi một vòng quanh thôn thì hắn cũng không dám, mỗi lần cùng chúng ta ăn cơm, đều muốn đem chuyện này ra kể một lần.”
"Thật sao?"
"Ta không nghĩ đó là giả, con đường này vốn dĩ rất kỳ quái, trước kia nghe nói cũng có người gặp chuyện tương tự." Khách thương dừng một cái, không tỏ thái độ gì chỉ nói: "Tuy nhiên yêu tinh quỷ quái cũng chưa hẳn đều là xấu, tựa như những gì Nhị thúc ta gặp phải, rõ ràng là chính hắn vô tình đột nhập vào chỗ của người khác, nhưng bọn họ cũng không có hại hắn, cũng không làm gì hắn, mà thậm chí bọn họ còn đưa hắn trở về."
Tống Du cảm thấy hình như vị khách thương này đang ám chỉ mình, nhất thời trong lòng lại cảm thấy vừa buồn cười vừa thú vị vô cùng.
Hai tên thiếu niên thì mở to hai mắt, nghe đến say sưa ngon lành.
Khách thương lại căn dặn bọn họ: "Cho nên, sau này khi các ngươi tiếp quản công việc của chúng ta, các ngươi phải ngàn vạn lần nhớ kỹ, chớ đi đường ban đêm, đừng ngủ lại trên núi, nếu không các ngươi gặp phải quỷ, có thể sẽ không gặp may mắn như vậy đâu."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Nếu chẳng may không có cách nào thực sự gặp quỷ, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, yêu tinh quỷ quái cũng giống như người, đa số cũng là thông tình đạt lý, đừng nên đắc tội người ta, không được chọc giận người ta, phải đối bọn họ cung cung kính kính khách khách khí khí, bọn họ sẽ không tùy tiện làm hại ngươi."
Được rồi, lại ám chỉ thêm lần nữa.
Tống Du không nói gì, chỉ cúi đầu bưng bát ăn canh.
Hai người thiếu niên thì thích thú vô cùng, nghe chưa đã thèm, liên tục gật đầu.
Trong đó có một thiếu niên gan lớn, còn nhìn về phía Tống Du, thử hỏi: "Tiên sinh cũng đã nghe qua những chuyện tương tự sao? Đêm qua ngài không gặp được sao?"
"Ta đúng là đã nghe người ta nói qua. Nghe nói bọn họ tổ chức ở đây vào nửa cuối tháng Hai, tháng Năm, tháng Tám và những tháng mùa đông.” Tống Du chỉ trả lời một nửa, sau đó lại nhìn về phía khách thương trung niên.
"Tuy nhiên túc hạ nói rất đúng, đi lại trong núi hoang vẫn là nên cố gắng tránh đi bộ vào ban đêm, nếu thật sự không thể tránh khỏi, ban đêm nên đem đầu nhìn thẳng, không nên chạy loạn nhìn loạn mà đi lạc vào thế giới của yêu quỷ, dù sao cũng không tốt cho con người. Trong trường hợp chẳng may gặp phải chúng, cũng nên nhớ rằng yêu quỷ tinh quái cũng có lương tâm, đừng đối xử với chúng như hồng thủy mãnh thú hoặc mấy thứ bẩn thỉu ngay khi chúng xuất hiện."
"Chứ còn gì nữa..."
Khách thương trung niên ánh mắt lấp lóe, như có điều suy nghĩ.
Cho đến khi nghe được câu này, hắn mới xác nhận, vị này đạo nhân trước mặt hẳn không phải là yêu quỷ, cho dù phải, cũng là loại yêu quỷ thiện lương.
Lúc này mới lên tiếng:
“Chỉ là không biết thời gian những yêu quỷ này tổ chức là khi nào, tiên sinh sao lại biết được.”
"Cũng là nghe nói, không biết thực hư." Tống Du cười lắc đầu, "Túc hạ về sau có thể thử tránh đi, cũng có thể nói lại với khách thương vân du bốn phương đi ngang con đường này, tuy nhiên cũng đừng truyền quá xa, miễn cho những si nhân chuyên môn hướng đến những yêu tinh quỷ quái này đến đây tìm, gặp được nguy hiểm.”
"Vâng..."
Tống Du ngửa đầu ăn canh.
Sau khi thêm thịt nguội, nước canh thực sự tươi ngon hơn rất nhiều, ngay cả màu sắc của nước cũng có chút biến hóa, chỉ là đáng tiếc nếu có thể dùng gà mái làm chủ vị, lại bỏ thêm nấm cùng thịt nguội, đó mới là tuyệt mỹ.
Đây đã là một ngụm cuối cùng.
Tống Du uống xong liền đi đến bên dòng suối rửa chén.
Lúc trở về, nhóm khách thương căn bản đã nghỉ ngơi đủ rồi, cũng không định ở lại thêm nữa, muốn tiếp tục lên đường.
Thế là, Tống Du dừng lại bên đường, nói lời tạm biệt với họ.
"Đi trước một bước!"
"Cáo từ!"
Một đội người ngựa từ bên cạnh đi ngang qua hắn.
Khách thương có khuôn mặt đen nhánh không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Đội hình một đạo nhân một tiểu đồng này thực sự rất là kỳ quái.
Nếu nói đạo nhân sắc mặt trắng nõn là vì sống sung sướng không bị phơi gió phơi sương để lại vết tích, cũng chỉ có thể khen một tiếng khí độ xuất trần. Thế nhưng nữ đồng kia lại đặc biệt xinh đẹp, làn da trắng đến phát sáng, không có một chút dấu vết đen sạm, trên thân hay trên mặt cũng không thấy có một chút tro bụi cùng vết bẩn nào cả, điều này là cực kỳ hiếm đối với một nữ hài trong thời đại này, chưa kể đến việc đi lại trên núi, sống cảnh màn trời chiếu đất.
Bình Châu có nhiều truyền thuyết về tiên thần yêu ma, hơn nữa vùng núi rộng lớn này lại thường có yêu quỷ tinh quái ẩn hiện, vì thế ban đầu nhận định bọn họ là yêu quỷ cũng là chuyện rất bình thường.
Còn bây giờ chẳng những không phải yêu quỷ, mà là cao nhân!
Chỉ là về những lời nói mà đạo nhân này nói tới lúc sau cùng...
Đúng lúc này, khách thương trông thấy đạo nhân kia trở lại thu dọn đồ đạc, lau rửa sạch sẽ nồi bát để vào túi ống, lại đem túi ống khoác lên trên lưng con ngựa, mà phía trên túi ống này đang treo một chiếc đèn lồng có tạo hình phong cách cổ xưa.
Không phải là cuối tháng hai sao?
Đạo nhân quay đầu nhìn hắn.
Khách thương sững sờ một chút, muốn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng lại ma xui quỷ khiến dừng lại, mà thay vào đó còn chắp tay một cái về hướng kia.
"Có chuyện gì vậy, Dương thúc?"
"Không có gì."
"Tại sao thúc lại chắp tay với hắn?"
"Đi thôi."
Khách thương lắc đầu, trong lòng vẫn cảm thấy như thế.
Tiểu tiên sinh này nếu không phải yêu quỷ thì chính là một vị cao nhân.
Chỉ là bất luận hắn là quỷ hay là cao nhân, chỉ cần có đạo hạnh, lại có phẩm hạnh, thành tâm giúp đỡ người thì đều có thể xưng tụng một câu thần tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận