Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 135: Tục nhân sao hiểu được ý tiên nhân (2)

"Sắc trời đã tối, xác thân tại hạ còn trong mái đình mà Yến Tiên dựng nên. Mèo con nhà ta cực kì nghịch ngợm, thường dùng móng vuốt gảy mặt của ta, nếu còn không quay lại sợ là nàng sẽ lo lắng."
"Ta tiễn tiên sinh."
Lão Yến Tiên cầm lấy quải trượng, tiễn hắn đi ra ngoài.
Vừa đi không xa, Tống Du lại gặp được người thiếu niên kia.
Hắn cười thi lễ với thiếu niên:
"Đa tạ tiểu hữu."
Thiếu niên đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lão Yến Tiên lại càng thêm thầm ai thán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong lòng.
Tống Du lại chỉ là cười cười: "Tiểu hữu không cần như thế, Yến Tiên cũng không cần như thế. Cần biết đạo pháp là tự nhiên, phàm là vạn vật trên thế gian cũng đều là tự nhiên, chim én vốn tự do, tiểu hữu hẳn là nên tuân theo sự tự do tùy tâm mới đúng."
Nói xong hướng hai người làm lễ, rồi hắn mới rời đi.
Tiến thêm một bước, bước ra khỏi cửa.
Lập tức biến mất tại chỗ.
Lúc đến là rời khỏi thân xác dùng thần hồn mà đi, muốn biến thành chim én vất vả bay tới, lúc về cần quay trở lại thân xác, mà thần hồn và thân xác vốn là một thể, vì vậy dù từng ấy khoảng cách, hắn chỉ cần một ý niệm là có thể trở về.
Chờ sau khi hắn rời đi, hai con chim én một già một trẻ vẫn là trầm tư không thôi.
Thiếu niên suy tư là về Tống Du, suy tư về cái người chưa từng thấy qua, về những lời nói chưa từng nghe qua kia.
Kỳ thật hắn vốn thông minh.
Lão Yến Tiên suy nghĩ cũng là về Tống Du, suy nghĩ về con người tên Tống Du này.
Vị đạo hữu này tuy tuổi nhỏ, số tuổi của hắn còn chưa bằng số lẽ tuổi của lão, thế nhưng lão như cũ chưa hề khinh thị, một mặt là tôn trọng đối với Phục Long Quan, một mặt cũng là vì gia giáo tự thân của lão.
Nói chuyện với Tống Du, từ những chuyện phiếm tán gẫu bình thường cho đến chuyện trọng đại làm nên công đức vô lượng kia, tuy nghe như hư vô mờ mịt, lại thấy được hắn nói chuyện rõ ràng, từng chút từng chút có thứ tự cụ thể, Lão Yến Tiên cũng đã tin một nửa. Về sau nghe hắn giới thiệu mấy loại thực vật ở hải ngoại đó, kỳ thật nói được một nửa, hắn đã mơ hồ có một chút ấn tượng, càng cảm thấy tin tưởng không hề nghi ngờ, càng thêm khiếp sợ không thôi.
Lúc này cảm xúc đã phức tạp khó mà nói rõ, thậm chí kích động đến toàn thân run rẩy.
Đây chính là chuyện tạo phúc thiên hạ vạn dân.
Hiện nay Đại Yến đất chật người đông, không biết bao nhiêu người ăn không được no, cứ theo đà này, nhiều nhất chỉ được thêm mười mấy năm, Đại Yến tất sẽ có nội loạn, đến lúc đó nhất định làm cho sinh linh đồ thán, thây phơi khắp đồng. Đây đã là chuyện chí sĩ trong thiên hạ đều đoán được. Nhưng không biết vì sao không có vị nào đứng ra, có lẽ là có, chỉ là không dám đứng ra đảm đương.
Thế là từ thiên tử trên triều đình, cho tới cao nhân trong dân gian, đối với vấn đề này đều sầu lo không thôi.
Việc này của lão nếu có thể thành công, thì thật sự có thể được như lời tiên sinh nói đảm đương nổi bốn chữ "Công đức vô lượng" này.
Nhìn chung đầy trời thần phật, lại có mấy vị có được công đức lớn nhường này?
Nếu lão nhờ đó mà thành thần, sau khi thu hoạch được tất cả công đức, dù thậm chí chỉ lấy một nửa, dựa vào dân tâm của thiên hạ bách tính, sợ là Phượng Hoàng trong truyền thuyết cũng không thể so sánh với lão.
Hơn thế nữa nếu lão lại phí chút tâm tư tuyên truyền, trên đời này có lẽ sẽ có thêm một thần thoại về lão lưu truyền ngàn năm.
Mà ai có thể nghĩ đến, đây hết thảy chỉ bắt nguồn từ những lời của Tống Du tối nay.
Nghĩ tới đây Yến Tiên vẫn là kinh hãi không thôi.
Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, không khí của cuộc trò chuyện đêm nay dường như đúng như lời Tống Du đã nói, chỉ là buổi tối đi dạo trên núi và trò chuyện với nhau mà thôi, hắn nhẹ nhàng bay đến, chuyện phiếm một lát, lại nhẹ nhàng bay đi.
Lão Yến Tiên suy nghĩ tinh tế hơn nữa.
Hôm nay gặp mặt, còn chưa nhìn thấy bản lĩnh của truyền nhân Phục Long Quan thế hệ này, không biết vị Tống đạo hữu kia tu luyện loại linh pháp nào, lại học được bản lãnh gì, thế nhưng trong suốt buổi tản bộ nói chuyện nhàn nhã này, Lão Yến Tiên cũng đã cảm thấy hắn có khí độ phong thái không thể kém hơn sư tổ của hắn, Thiên Toán đạo nhân mấy chục năm trước.
Thiên Toán đạo nhân tinh thông thuật bói toán, đây vốn là bản lĩnh tuyệt kỹ của hắn, mà hai người này có lộ tuyến khác biệt, lúc Thiên Toán đạo nhân đến Hủ Châu đã đi khắp thiên hạ, đang trên đường trở về, lúc này tu vi đã đại thành, mà vị này chỉ mới xuống núi không lâu mà thôi.
Thế hệ này tựa hồ càng xuất sắc.
Lão Yến Tiên thở dài, lúc này mới hối hận, cảm thấy lão không nên cứ để hắn rời đi như vậy, hẳn là phải cảm tạ hắn trịnh trọng một phen mới đúng.
Nhưng mà cho dù lão cất giữ không ít của cải, vốn cũng có mấy phần tự tin, nhưng hôm nay hắn tinh tế nhìn biểu lộ của vị đạo hữu kia, chỉ cảm thấy hắn ta so với Thiên Toán đạo nhân càng thêm siêu nhiên, những của cải màa lão cất giữ chỉ sợ đối với Tống Du cũng chỉ là chút vật phàm tục, nếu muốn lấy lòng hắn, phải là vật hắn thích mới được.
Lão Yến Tiên trái lo phải nghĩ, vẫn không quyết định được.
Đúng lúc này, lão nhìn thấy thiếu niên đang trầm tư giống như lão, chợt nhớ tới một chuyện.
"Yến An."
"A? Lão tổ tông..."
"Tiên sinh vừa mới vì sao lại cám ơn ngươi?"
"Ta... Ta không biết..."
"Gan lớn chút!"
"Hẳn là... Hẳn là vì buổi sáng hôm nay, tiên sinh hỏi ta phong cảnh trên trời có phải đẹp hơn dưới mặt đất hay không."
"Ngươi trả lời sao?"
"Ta nói ta không biết."
"Ngươi không biết?"
Lão Yến Tiên thật sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ.
"Vậy hắn cám ơn ngươi vì cái gì?"
Thiếu niên vội vàng cúi đầu xuống, nói thêm: "Về sau ta lấy một hạt Yến nhi đan, mang tiên sinh bay lên trời nhìn thử, tiên sinh giống như rất thích, cho nên, cho nên mới nói cảm ơn ta."
"Yến nhi đan..."
"Là..."
"Phong cảnh trên trời..."
Lão Yến Tiên như có điều suy nghĩ.
Thế là lập tức gọi thiếu niên đi lấy tất cả Yến nhi đan đến, ngày mai lập tức đi hiến cho tiên sinh.
Thiếu niên lập tức vâng lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận