Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 213: Thiên Cung cùng Lôi Thần (1)

Trên bệ thần, tượng thần Lôi Công tỏa ra ánh sáng lung linh.
Tượng thần lúc đầu được to cứng ngắc dần dần trở nên tự nhiên, góc cạnh lúc đầu cứng rắn cũng dần dần trở nên nhu hòa đi rất nhiều, con mắt tượng có thần quang lóe lên, giống như lôi quang chợt hiện trong đêm, tượng đất giống như từ từ sống lại, một đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm phía dưới, có uy nghiêm doạ người.
"Người nào gọi ta?".
Một tiếng nói như sấm rền điếc tai quanh quẩn bên trong miếu, nghe vào trong tai, như có tiếng sấm đan xen.
Mèo Tam Hoa đã trốn ở phía sau chân của đạo nhân, chỉ lộ ra một nửa đầu, một con mắt, lặng lẽ quan sát, tròng mắt trợn trừng lên.
Chỉ thấy đạo nhân đứng ở phía dưới, hướng về phía thần đài chắp tay:
"Tại hạ cho mời. ".
"Một tên đạo sĩ... ".
Con mắt Chu Lôi Công hơi nheo lại, dường như cảm thấy bị mạo phạm, trầm giọng nói: "Ngươi là truyền thừa của phái nào? Sư thừa là người nào? Lại vô lễ như thế! Cầu kiến thần linh, ngay cả một nén hương đều không thắp?".
"Lôi Công hiểu lầm, chỉ là đang hành tẩu bên ngoài, không có mang hương theo trên người, không phải là cố ý vô lễ. Tại hạ họ Tống tên Du, là truyền nhân đời ba mươi của Phục Long Quan - Âm Dương Sơn, sư thừa từ Đa Hành Đạo Nhân. ".
Tống Du cung cung kính kính, chỉ dừng một chút, còn nói thêm, "Tuy nhiên gia sư còn tại thế, nếu như Lôi Công muốn hỏi rõ ràng, cũng có thể đi Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền tìm nàng. ".
Đời ba mươi là tính từ khi Phục Long Quan bắt đầu truyền thừa, lại không phải tính từ khi có Phục Long Quan xuất hiện. Phục Long Quan truyền thừa truyền đến một nửa, mới có người sáng lập Đạo giáo, sau đó mới có vị tổ sư nào đó nóng máu xây Phục Long Quan bên trên Âm Dương Sơn, về sau không ít tổ sư lười biếng dựa vào nó ăn cơm. Nếu tính ra, truyền thừa của Phục Long Quan không chỉ lâu hơn Thiên Cung, nếu muốn so với Đạo giáo thì càng lâu hơn.
"Âm Dương Sơn Phục Long Quan... ".
Hai mắt Chu Lôi Công dần dần nheo lại, lại cũng không quá e ngại: "Nguyên lai là truyền nhân của Phục Long Quan, tuy nhiên, dù là truyền nhân của Phục Long Quan cũng không nên vô lễ như thế chứ? Lôi Bộ Chính Thần ta chẳng lẽ lại sợ ngươi!".
Nói xong, ánh mắt lại hạ thấp, vừa hay nhìn chằm chằm nửa bên đầu, một con mắt của mèo Tam Hoa.
"Xoát!".
Mèo Tam Hoa cấp tốc trốn đi.
"Mèo con yêu ở đâu ra? trên người lại còn có mấy phần khí tức hương hỏa, là chùa hoang tà tự trong núi? Hôm nay ngươi bắt Dã Thần ở núi đó đưa đến nơi đây của ta?".
Mèo Tam Hoa chăm chú trốn tránh, kiên quyết không ngoi đầu lên.
"Lôi Công đừng có làm tiểu hài tử hoảng sợ. ".
Chỉ thấy đạo nhân cùng Lôi Công đối mặt, nói: "Lôi Công có biết bờ hồ này có một vị Ếch Thần? Thế mà là Dã Thần không được triều đình sắc phong, không được Thiên Cung tán thành. ".
"Dã Thần lại như thế nào?".
Lôi Công cau mày nhìn hắn chằm chằm: "Thần do người tạo, bách tính nguyện ý tế tự, chỉ cần cóc này không có phạm sai lầm, ta vô duyên vô cớ, không cần dùng nhiều tinh lực ở trên người hắn?".
"Lôi Công dễ dàng tha thứ Dã Thần như thế?".
"Ở thời đại thần linh đầy trời này, có bao nhiêu là trước nhận hương hỏa mới lại được sắc phong, chẳng lẽ ngươi không biết?".
"Thì ra là thế. ".
Tống Du ngược lại lộ ra nụ cười.
Nghe vị Chu Lôi Công này vừa gặp những Dã Thần vừa nhìn thấy trong chùa hoang tà tự, chưa thụ phong liền muốn bắt lấy đến hỏi tội vội vã giữ gìn quyền lực thần linh Chính Thần, rõ ràng có khái niệm cũng giống đạo nhân.
Như thế càng phù hợp tư tưởng của Tống Du.
Nếu không phải bất đắc dĩ, chính là hành vi lười chính.
Tống Du ngừng lại một lúc, sau đó mới nói: "Nói ra ta năm ngoái đến đây, vị Ếch Thần này cũng là an phận, tiếc rằng năm nay đi qua bên hồ thì phát hiện hắn dùng chút thủ đoạn khác thường, không biết Lôi Công lại có rõ ràng hay không?".
"Nguyên lai là đến hỏi tội. ".
Chu Lôi Công lập tức biết được ý đồ hắn đến đây, chỉ là sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, tiếng như lôi minh:
"Đời đời truyền nhân Phục Long Quan ngươi hành tẩu thiên hạ, thiên hạ này lớn bao nhiêu, chẳng lẽ các ngươi không biết được? Chẳng lẽ mỗi Dã Thần trong núi làm ác thì ta đều phải ngay lập tức biết được hay sao?".
"Tại hạ không có ý này. ".
"Có chuyện thì mời nói thẳng. ".
"Tại hạ biết được thần lực của thần linh thật ra có hạn, chỉ là vừa đến nghe nói Thần ở hồ Kính Đảo đã thông bẩm lên trên hai lần, đều không được coi trọng. Thứ hai, Ếch Thần này mới được xây miếu thờ, chỉ cách trước miếu Lôi Công có hai dặm, thậm chí nếu không phải phòng ốc cùng cây lớn ngăn cản, đứng ở trước miếu Lôi Công đã có thể trông thấy, mà Bình Châu này vốn là nơi Lôi Công sinh ra, ta nghĩ, hắn có phải có chút quá không cho Lôi Công mặt mũi hay không?".
"... ".
Sắc mặt Chu Lôi Công trở nên khó coi.
Tượng thần vốn là tượng bùn, lại bị tường miếu ngăn cản, tầm mắt của thần linh có hạn, thần lực cũng có hạn, sao có thể biết rõ chuyện yêu ma gây loạn thiên hạ? Chỉ là nếu Ếch Thần này thật làm loạn, còn xây dựng miếu đến bên cạnh hắn, hắn là Lôi Bộ Chính Thần nổi tiếng khắp dân gian vậy mà không có ngay lập tức phát giác, xác thực không nên, xác thực thất trách, xác thực mất mặt.
Lúc này lại nghe đạo nhân kia hỏi:
"Lôi Công cảm thấy thế nào?".
"Ta chính là Lôi Bộ Chính Thần, Thần của hồ Kính Đảo bẩm báo lên trên không được coi trọng, không phải là vấn đề của ta, cũng không phải là chuyện mà ta có khả năng quản được. Tuy nhiên Ếch Thần này cũng thực là là tội của ta. ".
Tiếng nói của Lôi Công bên trong miếu đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng nghe qua vẫn có loại cảm giác như lôi minh.
"Nhưng đây cũng chỉ là lời nói của một mình túc hạ, cụ thể như thế nào, còn đợi bản thần điều tra rõ, lại theo thiên điều định tội xử phạt!".
"Chu Lôi Công quả nhiên cương trực công chính. ".
"Không biết ngài từ nơi nào đến?".
"Dật Châu tới. ".
"Khi nào xuống núi du lịch? Đi qua mấy châu?".
"Từ hai năm trước, đi qua ba châu. ".
"Túc hạ có rảnh nên đi biên cảnh phương bắc nhìn một chút, người ở bên kia đối mặt chiến sự, đồ thán ngàn dặm, mười không còn chín, quần ma loạn vũ, đại yêu nuôi người, có lẽ có thể để cho túc hạ cảm ngộ không giống... ".
Chu Lôi Công dừng lại một chút, "Túc hạ có lẽ cũng có thể biết được, Lôi Bộ Chính Thần ta vì sao nhìn không thấy Dã Thần gần trong gang tấc trong núi. ".
"Đúng là như thế... ".
Như vậy, ngược lại thật sự hiểu lầm hắn.
Thật giả không biết, tạm thời tin tưởng.
Vậy thì có sai nên nhận sai.
"Vậy là tại đã hạ hiểu lầm Lôi Công, vô lễ với Lôi Công, mời Lôi Công thứ tội. ".
Tống Du cười chắp tay, "Đã như vậy, đây chỉ là việc nhỏ, vẫn là không cần làm phiền Lôi Công, tại hạ làm thay là đủ. ".
"Chức vị ở đây, nên tận chức trách, không dám làm phiền túc hạ. ".
Chu Lôi Công nói, thân hình đã từ từ khôi phục thành tượng nặn, chỉ để lại âm thanh, "Chỉ xin túc hạ sau này lại tìm ta cần làm chuyện gì, nhớ kỹ đốt mấy nén nhang cho ta. ".
"Đi thong thả... ".
Trước mặt rất nhanh chỉ còn một bức tượng đất.
Tống Du đứng tại chỗ, trầm tư hồi lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận