Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 565: Sơn Thần diệt Hùng yêu (1)

Vào sáng sớm trên thảo nguyên mùa hè vẫn còn hơi se lạnh.
Một đám kỵ binh trời còn chưa sáng đã tỉnh giấc, lấy bánh gạo mang theo no bụng và uống rượu để ấm người.
Không biết là do những người này tài cao gan cũng lớn, hay là do các chiến binh phương Bắc gia nhập quân đội luôn dũng cảm, hay là chắc chắn nơi đây không có kỵ binh của người Tây Bắc, sau khi uống mấy ngụm rượu say lại có người lên tiếng hát vang.
Âm thanh vang vọng trên thảo nguyên buổi sáng sớm.
Cách đó không xa chính là thi thể của Dạ Du Công, trên người sát khí huyết khí chưa tán xong, nghe nói thứ này ngay cả sói trên thảo nguyên cũng không ăn.
Không bao lâu sau, nhóm kỵ binh tuần tra này đã thu thập xong, cũng một lần nữa đem thi thể huynh đệ chiến tử mang lên lưng ngựa cột chắc, liền lần lượt đến cùng Tống Du ôm quyền nói lời tạm biệt:
"Tiên sinh không đi thành Chiếu Dạ, vậy mấy huynh đệ chúng ta ngay ở chỗ này cùng tiên sinh nói lời từ biệt, gần đây người Tây Bắc bên này có chút dị động, chúng ta còn phải trở về phục mệnh!”
"Từ đây đi sang hướng đông sáu trăm dặm, chính là thành Viễn Trị, Liêu Tân Quan mà tiên sinh hỏi đêm qua cách thành Viễn Trị không xa, nó giống như một góc thành, nếu tiên sinh muốn đi, thì qua thành Viễn Trị lại hướng về phía đông cũng có mấy chục dặm!”
"Tiên sinh lần này đi, chỉ cần không tiếp tục đi đến hướng bắc, thì đều là địa bàn của chúng ta, nên sẽ không gặp được đại đội người Tây Bắc, nhiều nhất gặp phải một nhóm kỵ binh du hành. Tiên sinh có thể được Trần Tướng quân coi trọng, nghĩ đến cũng là cao nhân có bản lĩnh Huyền Môn, chúng ta liền không nhọc lòng, chỉ nguyện tiên sinh có nhiều bảo trọng, thuận buồm xuôi gió!”
"Chúng ta cáo từ!"
Tống Du cũng nói với bọn hắn:
"Chư vị đi thong thả!”
Mọi người đồng loạt lên ngựa, tạm biệt với hắn mà đi.
Sau cùng chính là cỗ thi thể đồng bào kia, nhìn cũng là thanh niên trẻ tuổi, được bọn họ cột nằm ngang ở trên lưng ngựa, theo con ngựa chạy chậm mà lung lay.
Tống Du thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đống lửa trước mặt.
"Hô...!”
Thổi một hơi, đống lửa liền nhóm lửa.
Mèo Tam Hoa bên cạnh vốn cũng nhìn về phương kia, nghe thấy động tĩnh, lại là trong nháy mắt quay đầu, nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du bất đắc dĩ, đành phải lại vung tay lên.
Vô thanh vô tức, lửa liền tắt.
Đôi mắt của mèo Tam Hoa nhấp nháy mấy lần, mới thu hồi ánh mắt, cũng đối với đống lửa thổi khẩu khí.
"Bồng...!”
Ngọn lửa một lần nữa dấy lên.
Một người một mèo đối với ngọn lửa nấu nước ăn cơm, sau khi ăn xong, cũng thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường.
Địa hình địa vật ở dưới chân chậm rãi biến hóa.
Độ cao so với mặt biển cũng có chút lên xuống.
Vốn là những đồng cỏ mênh mông vô bờ, trải dài vút tầm mắt, với những đường cong thoai thoải trên sườn núi có rất ít cây cối, cho dù có nhiều cũng là bụi cây, chậm rãi núi ở trên thảo nguyên trở nên càng lớn, ngẫu nhiên có những ngọn núi đá cao chất ngất lộ ra khỏi đất, giống như là xuất hiện tảng đá lớn nhô ra khỏi mặt đất, cây cối cũng trở nên càng nhiều, chuyển từ bãi cỏ thảo nguyên thuần túy sang hướng rừng rậm thảo nguyên quá độ.
Người ở cũng trở nên nhiều lên.
Tống Du không chỉ có gặp phải phụ nhân mặt phấn mà kỵ binh họ Phùng nói đến, tiểu đồng trộm ngựa, còn gặp phải đội ngũ hộ tống quân nhu áp vận vật liệu, thậm chí thế mà còn trông thấy có thương đội hướng bắc mà đi.
Đã bị nhóm kỵ binh ngăn cản, thẩm tra ở cửa khẩu.
Mấy ngày sau.
Khi đạo nhân cùng với mèo Tam Hoa và ngựa đỏ thẫm đi lên trên một ngọn núi nhỏ, liền đã trông thấy thành Viễn Trị.
Có năm trấn ở phía bắc và thành Viễn Trị là trấn quan trọng nhất.
Quân Trân Bắc chủ lực chính là đóng quân ở đây, lượn vòng giằng co đối đầu với người Tây Bắc.
Lúc này phía dưới đang diễn ra giao tranh, tiếng la hét giết chóc rất lớn.
Tống Du đưa mắt trông về phía xa.
Trên mặt đất có một tòa thành trì to lớn, cũng được xây thành từ đất vàng, nhìn không khác gì so với thành Viễn An, nhưng nó lớn hơn nhiều so với thành Viễn An, tường thành cao ngất như vách núi cheo leo, trên tường tràn đầy tướng sĩ, mũi tên như mưa hướng trút xuống phía dưới. Mà tại phía bắc của thành trì, từ xa chính là đại trướng liên miên bất tận, ở gần là người đầy khắp núi và đồng bằng nương theo khí giới công thành, đối diện thành tường khởi xướng cuộc tấn công ác liệt.
Tiếng la giết dù cho đỉnh núi bên này cũng có thể nghe được thấy.
Tống Du chú mắt tập trung nhìn vào.
Tại đội quân công thành phía trước, lại có một con Hùng yêu.
Hùng yêu này hiện ra nguyên hình là một con gấu yêu, đứng thẳng người lên, cao đến hơn một trượng, bộ dáng đã không giống với gấu đen cũng không giống với gấu nâu, da lông màu vàng đất, cái đầu giống như một con ngựa, dường như là loại gấu đặc hữu bên trên thảo nguyên này. Hùng yêu một hồi dồn sức đâm sầm vào cổng thành thành Viễn Trị, một hồi lại hướng nhảy vọt về phía tường thành, dựa vào móng vuốt leo lên trên tường thành đất vàng, như thể có ý đồ trèo lên phía trên.
Quân lính trên tường thành được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp ăn ý, công thủ thoả đáng, không biết bao nhiêu cường cung kình nỏ mãnh bắn đối với nó, chỉ là đa số đều không có tác dụng lớn, chỉ có chân nỏ có thể tạo thành một chút tổn thương.
Chân chính muốn đả thương được nó, phải chờ nó vào phạm vi tấn công của nỏ sàng khổng lồ trên trận địch.
Mặc cho thứ này đắc đạo thành tinh, chỉ cần vẫn là làm từ thịt, cho dù da dày thịt béo, đối mặt với sàng nỏ ngay cả tường thành cũng có thể đinh đi vào, cũng khi đến bị bắn ngao ngao hô hoán lên.
Thường khi leo đến một nửa thì bị bắn rơi xuống.
Hoặc là sắp leo đi lên, bên trên đang có mãnh tướng võ nghệ xuất chúng chờ lấy nó, phối hợp thuẫn binh thương binh, một trận phòng thủ, cũng đánh rớt trở về.
Tiếng chém giết tiếng rống giận dữ ở vang vọng trong đất trời.
Từ xa nhìn lại, trông giống như một cuộc chiến đấu giữa phàm nhân và yêu ma.
Tống Du bình tĩnh nhìn xem, híp mắt.
"Quả nhiên...!”
Yêu ma thần quỷ đã rất nhiều năm không có tham dự vào trận chiến của con người.
Cảnh tượng như thế này nghĩ đến sẽ tương đối phổ biến trong những năm thời thượng cổ.
Khi đó trật tự hỗn loạn, có nhiều nhân đạo tu sĩ, cũng có nhiều yêu ma, thường tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực và chiến tranh của con người, làm cho thiên hạ hoàn toàn đại loạn, nhân gian tựa như Địa Ngục.
Lịch sử là một quá trình phát triển có trật tự.
Bây giờ đã thật lâu chưa từng có chuyện xảy ra như vậy.
Nguyên nhân có rất nhiều mặt.
Một mặt là yêu ma càng ngày càng ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận