Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 661: Xin hãy bảo vệ chúng ta, Tam Hoa nương nương (2)

Hơn nữa, gã khổng lồ bằng đá này được làm hoàn toàn từ đá, toàn bộ thân hình sợ là có nặng hơn một ngàn cân, càng cứng rắn hơn so với nhục thân, không chút nghi ngờ nếu để thứ này chạy lung tung thì trên thế giới này khó có ai có thể chống cự. Chưa kể hai cánh tay còn dày hơn vòng eo của hầu hết mọi người và còn dài đến đầu gối nữa, bất cứ khi nào chúng vung lên, dù là người hay hổ, nếu bị đánh trúng sẽ biến thành thịt.
Tiểu nữ đồng lúc này mới an tâm hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên phương xa một trận động tĩnh.
"Ào ào...!”
"Ngao ô!”
Có thanh âm đánh nhau, cành cây bụi cỏ rung chuyển xào xạc, âm thanh vù vù, lại có tiếng hổ gầm cùng với sói tru kịch liệt.
Xác nhận trong núi có hổ, không biết phải chăng là muốn tập kích đạo nhân, bị đàn sói phát hiện, thế là bắt đầu đánh nhau, rất nhiều sói đều tụ đi qua.
Tam Hoa nương nương cũng thúc giục Sơn Thần nhanh chóng đi qua.
Phương kia động tĩnh càng phát ra kịch liệt.
Cây cỏ đung đưa ào ào cùng với tiếng xào xạc bên trong, lại xen lẫn âm thanh nhánh cây bị bẻ gãy.
Hổ gầm sói tru không ngừng vang lên.
Nếu là phàm nhân ở đây, sợ bị dọa đến không dám động đậy.
Những con sói thảo nguyên được triệu tập bởi lá cờ gọi sói có kích thước trung bình trong số những con sói, tuy nhiên đều là con sói trưởng thành mạnh mẽ. Mỗi một con cũng không nhỏ, sức mạnh và sự hung dữ của chúng không khác biệt nhiều so với những con sói thông thường, nhưng mà chúng hung dữ hơn và không sợ chết, đủ ngoan cường để không dễ bị cắn chết khi có số lượng hổ càng nhiều hơn, thật sự chúng cũng không sợ mãnh hổ, cộng thêm với Sơn Thần cao như con người, chúng nhanh chóng đẩy lui mãnh hổ.
Rừng sâu đến nỗi đạo nhân kỳ thật nhìn không thấy tranh đấu phương kia.
Cho dù Tam Hoa nương nương trèo lên trên cây, tựa vào thân cây thăm dò bốn phía, cũng chỉ có thể ở bên trong núi rừng rậm rạp nhìn thấy một chút mờ ảo.
Ngoài ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm đe dọa của hổ, sau đó chuyển thành tiếng gầm gừ giận dữ, cộng với tiếng hú của sói khiến nó càng ồn ào hơn. Sau đó không lâu, có động tĩnh chạy trong rừng, càng ngày càng xa, qua một hồi, nó lại trở thành nhiều âm thanh và sự tĩnh lặng rối rắm xung quanh một nhóm người, rồi im lặng.
Thạch cự nhân cũng trở về.
Tiểu nữ đồng vẫn như cũ đứng trên cây tựa vào thân cây, tay cầm lá cờ, sau đó quay đầu lại nghiêm túc nhìn đạo nhân chằm chằm.
Cũng không nói chuyện, chỉ thấy hắn.
Đạo nhân nhếch miệng, rất tự nhiên nói một câu:
"Bất tri bất giác, Tam Hoa nương nương đã có thể nhẹ nhàng đánh bại lão hổ!”
"Sói của ta rất hung dữ!"
"Có thể thấy được, dù cho không có sói, Tam Hoa nương nương dựa vào Sơn Thần, cũng có thể bức lui mãnh hổ!"
"Sơn Thần của ta cũng rất hung dữ!”
"Là Tam Hoa nương nương lợi hại!”
Tiểu nữ đồng sắc mặt cứng lại, hô hấp cũng ngừng lại một hồi.
Muốn nói điều gì đó, lại là nói không nên lời.
Sau cùng chỉ có thể từ trên cây nhảy xuống, đem đầu uốn éo, nhìn về phía nơi khác, dáng vẻ giả vờ như đối với chuyện này cũng không thèm để ý.
Đạo nhân thì tiếp tục bước chân, vừa đi vừa nói:
"Nghe chim yến nói, trong núi này mãnh hổ không ít, chúng ta dọc đường đi sẽ phải làm phiền Tam Hoa nương nương bảo vệ chúng ta!”
Tiểu nữ đồng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Sau đó lại chậm rãi thở ra.
Phải mất một hồi lâu, trong lòng mới bình tĩnh trở lại.
Vẫn không hề nói gì, chỉ là vẻ mặt càng phát ra nghiêm túc, không chớp mắt lưu ý lấy động tĩnh trong rừng rậm, kể từ đó, kết quả ngay cả một con rắn nhỏ, chớ đừng nói đến một con hổ lộng lẫy, cũng không tiến quanh người đạo nhân.
Một đường hướng đỉnh núi mà đi.
Núi này quả nhiên là đạo trường của hổ vương, trên đường đi số lượng mãnh hổ rõ ràng tăng nhiều và những con hổ lẽ ra phải ở một mình, độc lai độc vãng, lại có xu hướng dính chặt vào nhau ở đây.
Đôi khi hổ núi tạo thành nhóm để tấn công.
Cũng may Tam Hoa nương nương có lá cờ triệu sói đã hơn một năm, đã có thể gọi ra mấy chục con sói, còn có thừa lực, có thể mời đến hai tôn Sơn Thần. Mấy chục con sói cùng với Sơn Thần hợp lực, đánh lui mấy con mãnh hổ cũng là không khó. Một lần nguy hiểm nhất lão hổ đã vọt tới bên cạnh một đám người mình, nhìn thấy thân thể to lớn mà uy vũ này, đối với Tam Hoa nương nương giống như là lần đầu tiên ở bên trong tòa miếu lớn trông thấy tượng thần chân chính, ao ước mà kinh ngạc.
Vốn là nên sợ hãi.
Một con mèo lớn như thế, ai không thấy sợ?
Nhưng mà nghĩ đến những gì đạo sĩ đã nói trước đó, nghĩ đến Tam Hoa nương nương có pháp lực cao cường thần thông quảng đại và nghĩ đến sau lưng chính là đạo sĩ nhà mình, liền cũng cố nén sự sợ hãi, tự thân lên trước, phun ra chân hỏa, lúc này mới dọa lùi mãnh hổ.
Lúc này hổ tuy chưa thành tinh, nhưng cũng gần như đã sẵn sàng.
Một số con hổ vẫn có thể nhìn thấy vết thương trên cơ thể chúng.
Nó trông giống như một vết thương do kiếm.
Đạo nhân lại ngẩng đầu nhìn lên.
Bản thân đang ở trên sườn núi, không biết núi cao bao nhiêu, nhưng nghĩ lại thì thấy đỉnh núi cách đó không xa.
Đạo nhân đã ngửi được mùi yêu khí.
Lập tức mỉm cười, vừa đi vừa đối Tam Hoa nương nương nói ra:
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại, biết tại sao không?"
"Vì cái gì?"
"Kỳ thật a, hổ là vua trong núi, là vua của các loài thú, có một số con thành yêu tinh, khi nhìn thấy hổ, dù chỉ là một con hổ bình thường, thấy uy mãnh hung hãn của hắn, cũng toàn thân cảm thấy yếu đuối, không dám ứng chiến. Thậm chí rất nhiều yêu quái đạo hạnh rõ ràng cao hơn vừa thấy hổ yêu đắc đạo, cũng sợ hãi không thôi, tựa như chuột thấy mèo. Thậm chí có một vài con rõ ràng đánh thắng được hổ yêu, kể từ đó, cũng đánh không lại!”
Nhìn thấy mèo Tam Hoa quay đầu ngơ ngác nhìn mình, đạo nhân mỉm cười, lại là nói ra:
"Tam Hoa nương nương tuy là mèo con, nhưng lại là mèo thần, nghĩ đến thần uy cái thế dũng khí siêu quần, Tam Hoa nương nương có thể khắc chế nỗi sợ hãi phun lửa đối với mãnh hổ, tuy nhiên rất không tầm thường, nhưng mà ta sớm đã ngờ tới!”
"Sớm đã ngờ tới...!”
Tam Hoa nương nương sững sờ một chút, không khỏi lần nữa hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra.
Lúc này trong đầu liền không khỏi có chút không hiểu.
Đạo sĩ kia rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?
Lại là rất không tầm thường, lại là sớm đã ngờ tới.
Không phải nó đã tuyệt vời rồi sao?
Chẳng phải nó còn tuyệt vời hơn nữa sao?
Bản thân trong lòng còn có chút sợ hãi, nhưng khi nghe đạo sĩ nói như vậy, chút sợ hãi ấy cũng biến mất không dấu vết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận