Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 964: Dù sao đạo sĩ vẫn là người quan trọng (2)

Cây gậy dùng bao nhiêu năm mà mất thì tiếc biết chừng nào.
"Vậy ta đi rửa bát đây!"
"Làm phiền Tam Hoa nương nương rồi!"
"Ngươi hãy cất tiền cẩn thận!"
"Nhất định rồi!"
Tiểu nữ đồng lúc này mới bưng chén đũa, đi về phía nhà bếp.
Đạo sĩ thu hồi tầm mắt, cũng cất bạc vụn đi.
"Hoắc Nhị Ngưu..."
Tống Du lẩm bẩm cái tên này.
Chuyện thế này, quả thật là lần đầu tiên hắn gặp phải. Cũng chính vì chưa từng gặp qua, nên không khỏi cảm thấy thú vị.
Thời buổi này, trong dân gian lưu truyền rất nhiều câu chuyện kỳ quái, ở một mức độ nào đó, cũng phản ánh nhận thức của người đời về thế giới này, về thần tiên pháp thuật và những điều kỳ bí.
Gần gũi với Tống Du nhất, có lẽ là câu chuyện về tổ tiên nhà họ Trịnh ở huyện Trịnh Khê và thanh đao Phân Thủy.
Trong truyền thuyết dân gian, vị tổ tiên kia của nhà họ Trịnh sau khi chiếm đoạt Phân Thủy đao đã mang theo nó rời xa Ẩn Giang, thế là vị Thủy thần Ẩn Giang lợi hại kia cũng không tìm thấy được hắn nữa, cũng không thể làm gì được hắn . Cái này đã coi như là khá hợp lý rồi. Còn có những câu chuyện còn hoang đường hơn. Có một vùng đất lưu truyền câu chuyện về một vị Thiên Ông, tức là Thiên Đế, chủ nhân Thiên Cung, vốn là người phàm, chỉ là có đức hạnh hơn người và rất có uy thế. Thiên Đế đương nhiệm lúc bấy giờ ghen tị với ông ta, nhiều lần phái thần linh xuống hãm hại nhưng đều không thành, bèn tự mình hạ giới dò la. Người phàm kia bèn nhân cơ hội, trộm Long liễn của Thiên Đế, cưỡi lên trời, phế truất bá quan, tuyển chọn lại người tài đức, từ đó trở thành Thiên Ông mới.
Ở cái huyện nhỏ bé ấy, câu chuyện này vẫn được lưu truyền rất rộng rãi, rất nhiều nông dân bần cùng đều tin là thật. Đương nhiên, truyền thuyết phần lớn đều là hư cấu. Tuy nhiên, cho dù Hoắc Nhị Ngưu này có bị ảnh hưởng bởi những truyền thuyết này đến đâu, thì hắn ta vẫn là một kẻ liều lĩnh, ít nhất thì đại đa số người bình thường đều không thể làm ra chuyện như vậy. Tống Du ung dung, quay vào nhà ngủ.
Sáng sớm hôm sau. Tống Du vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, thì nghe thấy tiếng mèo nhà lay gọi, hỏi hắn hôm nay có đi tìm cây gậy tre hay không, hắn lơ mơ đáp một câu không vội, rồi tiếp tục vùi đầu ngủ. Sau đó, trong phòng vang lên vài tiếng động. Đợi đến khi hắn mở mắt ra, thì Tam Hoa nương nương đã nấu xong bữa sáng cho hắn, một tay cầm cần câu, một tay xách thùng gỗ, sau lưng đeo nón lá, đang sải bước đi ra ngoài. Nhưng lúc này trời vẫn còn tờ mờ sáng.
"Tam Hoa nương nương đi đâu vậy?"
"Tam Hoa nương nương đi câu cá !"
"Nhưng trời còn chưa sáng hẳn mà!"
"Lúc này mới dễ câu cá!"
Tiểu nữ đồng dừng lại, quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói:
"Tam Hoa nương nương đã nấu cháo trắng cho ngươi rồi đấy, ngủ dậy nhớ ăn!"
Nói xong liền định tiếp tục đi ra ngoài. "Nhưng mà..."
"Ưm!"
Tiểu nữ đồng lại dừng bước, quay đầu nhìn hắn:
"Nhưng mà làm sao?"
"Nhưng mà hôm qua chúng ta vừa mới kiếm được một khoản tiền!"
Tống Du không nói ra những lời như "vừa kiếm được một khoản tiền, cho nên không cần vội dùng tiền", hắn biết rõ con mèo nhà mình đối với việc kiếm tiền và câu cá chấp nhất đến mức nào, nếu hắn nói như vậy, Tam Hoa nương nương không phải sẽ nói với hắn số tiền kia là hắn kiếm được chứ không phải nàng kiếm được, thì cũng sẽ nói kiếm bao nhiêu tiền cũng sẽ có ngày tiêu hết, hơn nữa còn giảng giải rất có lý, hắn chỉ nói:
"Kiếm được tiền chúng ta chẳng phải nên ăn một bữa ngon sao?"
"Ăn một bữa ngon sao?"
"Hơn nữa dạo này thời tiết rất đẹp, xuân quang rực rỡ, ta còn muốn ra ngoài du xuân một chút..!"
"Du xuân a!"
"Tam Hoa nương nương thấy thế nào?"
"Ưm..!"
Tiểu nữ đồng một tay xách thùng, một tay cầm cần câu, nghiêng người quay đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt long lanh, do dự không quyết, cuối cùng vẫn là đi trở về, đem thùng gỗ cần câu đều đặt xuống. "Vậy thì được rồi!"
"Rất vinh hạnh Tam Hoa nương nương nguyện ý vì bồi ta du xuân mà từ bỏ câu cá, bất quá Tam Hoa nương nương ngốc rồi!"
Tống Du nói:
"Dương Giang từ tây sang đông, xuyên thành mà qua, ngoài thành chẳng phải càng dễ câu hơn sao!"
Tiểu nữ đồng trong nháy mắt lại cầm lấy thùng gỗ cần câu, ngẩng đầu mặt không biểu tình, cũng không nói một lời chỉ chăm chú nhìn hắn. "Phải đợi ta ăn sáng xong!"
"Được!"
Tống Du lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Tam Hoa nương nương xách thùng cầm cần, nhìn chằm chằm hắn. Tống Du chậm rãi rửa mặt. Tam Hoa nương nương xách thùng cầm cần, bám sát phía sau. Tống Du múc cháo bóc trứng, ăn cơm rửa bát. Tam Hoa nương nương như cũ không có buông thùng gỗ cần câu trong tay xuống, như hình với bóng đi theo hắn, mắt không chớp. Tống Du rốt cục ăn xong, ra khỏi cửa. Tiểu nữ đồng như cũ đi theo rất sát.
Con ngựa đỏ thẫm không có dây cương đi theo phía sau, chim yến bay trên trời, một đường đi qua, không ít hàng xóm láng giềng đều dùng ánh mắt tò mò kỳ quái nhìn bọn họ. Tống Du lại không nhanh không chậm, còn thuận đường đi đến nhà họ Lý, thăm hỏi người nhị thúc đã bị mù của Lý gia, thấy quả nhiên không cứu được nữa, liền hỏi thăm về cách hành xử thường ngày của Hoắc Nhị Ngưu, nơi mà nhị thúc và phụ thân của Lý gia gặp phải chuyện tà môn khi đi đường vào ban đêm, lúc này mới dưới ánh mắt giám sát của Tam Hoa nương nương, mua một ít thịt kho, bánh bao và bánh ngọt, sau đó ra khỏi thành men theo dòng sông mà đi, giẫm lên cỏ một đường hướng đông. Ngoài thành xuân quang rực rỡ, khắp nơi đều là hoa dại, tràn đầy sức sống, nhưng kỳ thật đã có chút nóng nực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận