Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 629: Nghe về câu chuyện của chính mình trong quán trà (2)

"Con hổ con này cũng có lai lịch lớn, lần trước đã nói qua, lúc này liền không nhiều lời, chỉ nói con hổ con này bản lĩnh cũng cao cường, thấy thế ngao ô một tiếng thân hình đón gió mà lớn dần, tăng tới cao mấy trượng, lại rống một tiếng, liền hóa thành một trận cuồng phong lộng lẫy bay đến những con yêu ma kia, hắc, kia thật là một ngụm một con...!”
Mèo Tam Hoa bên dưới khiếp sợ, lại lộ ra mấy phần mê mẩn.
Đạo nhân cũng tiếp tục uống trà, tiếp tục nghe.
Tự luyến là có, việc được người khác khen ngợi là điều muốn nghe, chỉ cũng là không riêng gì tự luyến, nghe cũng không riêng gì câu chuyện và sự thổi phồng từ trong miệng người khác, còn có những điều phía sau câu chuyện.
Nghe thấy được sự khao khát của mọi người đối với câu chuyện thần tiên.
Nhất là câu chuyện thần tiên chân thực.
Cũng nghe ra được, mọi người càng thích nghe kể thần tiên cưỡi chính là trâu mà không phải là ngựa, dẫn theo chính là hổ mà không phải mèo, về phần bản lĩnh của thần tiên, sự đáng sợ của yêu ma, tự nhiên là càng phô trương thì càng thích nghe.
Thế là từng tầng từng tầng bị khuếch đại.
Đúng, trảm yêu ma, cũng là càng nhiều càng tốt.
Thời gian chậm rãi tối xuống.
"Vậy nhưng thật sự là Thanh Phong một kiếm phân giang hải, diệt trừ yêu ma trong thoáng chốc! Sau trận chiến này, yêu ma trong quân Tây Bắc lại lật không nổi sóng gió lớn nữa, Trần Tướng quân cũng nhất thời lãnh binh ra khỏi thành, quyết chiến cùng với Tây Bắc!
"Xế chiều hôm nay chỉ kể đến đây, cảm tạ các vị khách hàng mới cũ đã cổ động, cũng cảm tạ tiền trà mà chư vị đã thưởg, tiểu lão nhân vô cùng cảm kích! Nếu là cảm thấy tiểu lão nhân nói thật hay, ban đêm còn có thể lại đến, nói lại thần tiên cao nhân hộ tống đại quân ra khỏi thành, kể lại cố sự đánh nhau cùng yêu ma, cao nhân tại Ngôn Châu chém yêu ma tổng cộng ba ngàn, đến đây cũng mới hai ngàn hai, còn lại tám trăm, tất cả nằm trong phần tiếp theo của câu chuyện!"
Mọi người một trận hò reo, tung đồng xu lên sân khấu không ngớt.
Thành nhỏ phương bắc xác thực không giàu có bằng phương nam, càng không so được Dật Đô và Trường Kinh, giá hàng cũng thấp, tuy nhiên tân xuân nhiều người, mọi người trong tay có tiền dư, dám tiêu xài, cố sự hiện tại quả là đặc sắc, nhất thời khí thế cũng không bình thường.
Đạo nhân thì gọi chủ quán tới tính tiền.
"Nước trà một bình mười lăm văn, chỗ ngồi nghe chuyện tám văn tiền, hai cái bánh quả hồng, năm văn tiền, tổng cộng hai mươi tám văn!”
Không tính la rẻ, có lẽ do tăng giá dịp Tết..
Tuy nhiên lúc này hầu bao của đạo nhân cũng rất trống, phần lớn là lúc xuân hạ Tam Hoa nương nương ở trên thảo nguyên kiếm vất vả tiền, sau khi đến trong quân cùng với Việt Châu, một mực không có nơi tiêu xài, nên để lại đến bây giờ.
Thế là từ trong ngực móc tiền ra, cẩn thận đếm.
Tam Hoa nấp ở bên cạnh rướn cổ lên nhìn chằm chằm.
Đạo nhân hết thảy đếm ra ba mươi văn tiền.
"Thêm hai đồng bạc, xin giúp ta giao cho lão tiên sinh kể chuyện trên đài, coi như tiền trà thêm cho lão tiên sinh, giữ ấm cổ họng!”
"Ôi! Cảm ơn tiên sinh!"
"Đi thôi!”
Đạo nhân đối với mèo Tam Hoa nói một câu, liền cầm gậy tre đứng dậy.
Mèo Tam Hoa lại quay đầu, mắt nhìn về phía tiên sinh kể chuyện trên đài đang xoay người nhặt tiền, dù lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng quay người nhảy xuống băng ghế, đuổi kịp đạo nhân.
Chim yến cũng bận bịu bay ra ngoài.
Vừa vặn, chủ quán trọ cũng không có đi.
Đạo nhân gặp phải hắn, liền nói với hắn:
"Vừa vặn hướng chủ quán hỏi một chút về đường đi!”
"Tiên sinh có gì muốn hỏi?"
"Trong huyện Mặc Trúc này, nơi nào bán hương liệu?"
"Hương liệu?"
"Vâng!”
"Nếu nói về hai ba loại thông dụng dùng để nấu ăn, sáng sớm trên đường có khi sẽ có người tới bán, bình thường, tiệm thuốc cũng có, nếu muốn nhiều hơn...!”
Chủ quán suy tư một chút:
“Địa phương của chúng ta nhỏ, kỳ thật cũng không có mấy thứ hương liệu để bán, nếu tiên sinh yêu cầu cao hơn chút, hơn phân nửa, hắc hắc...!”
Tống Du không sai biệt lắm hiểu được hắn muốn nói gì.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bên cạnh lại có một thiếu niên mở miệng nói ra:
"Ta biết một nơi có bán hương liệu, rất đầy đủ!”
Tống Du quay đầu nhìn lại.
Chính là tên thiếu niên mười hai mười ba tuổi kia nhìn thấy trước đó. Không đợi Tống Du nói chuyện, chủ quán trọ đã mở miệng trước, mắng mỏ:
"Ở đâu ra tiểu tử choai choai! Đừng có trò đó! Gạt người cũng không lựa chọn thời điểm, cũng không lựa chọn người!”
Lập tức lại đối với Tống Du cười nói:
"Tiên sinh chớ để ý hắn, một tiểu hài tử mà biết cái gì, hơn phân nửa là muốn lừa gạt tiền dẫn đường cho tiên sinh, dịp Tết loại người như thế này còn rất nhiều, vì lừa gạt mấy đồng tiền, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng!"
Tống Du đối với hắn cũng mỉm cười.
Nhưng chàng trai trẻ lại nhìn chằm chằm Tống Du, đôi mắt lóe sáng:
"Ta chưa từng gạt người, ta bình thường ở ngay tại cửa thành bắc dẫn đường giúp người, giữ chữ tín, trước tiên có thể dẫn ngươi tới chỗ lại cho tiền!”
"Hắc...
Chủ quán thì nhếch miệng cười:
"Ta ở trong thành này bao nhiêu năm, đều không biết được ngoại trừ tiệm thuốc kia còn có nơi nào có bán hương liệu, ngươi lại từ đâu biết được? Ngươi trước tiên nói một chút! Nếu không nói được, ta có thể khiến ngươi sống không yên bình!"
"Ta đã nói rồi bình thường lúc ta rảnh rỗi, ngay tại cửa thành bắc dẫn đường giúp người, sắp đến Tết, có một nhóm bán hương liệu đến trong thành bán, mấy ngày nay ban ngày đều ở thành đông bày quầy bán hàng, hiện tại đã trễ, khẳng định họ cũng sớm đã thu hàng trở về!”
Thiếu niên choai choai thân cao cũng đến ngực Tống Du, nói chuyện lại lão thành:
“Nhưng ta biết được bọn họ ở đâu, chỉ cần năm văn tiền, liền mang tiên sinh đi qua!”
"Chuyện này...!”
Chủ quán liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tống Du.
Dường như cảm thấy không giống như là gạt người lại nhìn ra Tống Du có ý muốn đi, rồi đối với Tống Du căn dặn:
"Tiên sinh nếu muốn đi, nhớ lấy, mặc kệ tiểu tử này nói thế nào, cũng phải nhận được hàng rồi mới cho tiền, nếu như tiểu tử này dẫn tiên sinh đi đến nơi vắng vẻ gì, nhất thiết phải coi chừng!"
Nói xong lại cảnh cáo thiếu niên, đừng có giở trò mánh khóe.
Tống Du cảm ơn chủ quán, thế này mới cười nói với tên thiếu niên:
"Xin túc hạ dẫn đường!"
"Yên tâm! Lời nói của tại hạ câu nào cũng là thật!"
Thiếu niên nói chuyện thật sự là lão thành:
“Tín nhiệm làm đầu, cũng chưa từng hại người!"
"Tất nhiên là tin tưởng túc hạ!”
"Vậy thì đi theo tôi!”
Thiếu niên đã dẫn đầu đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận