Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 637: Tòa thành nhỏ xảy ra chuyện ma quỷ vào lúc nửa đêm (2)

"Ban đầu, trước đó là muốn về ngoài thành, đưa lão phụ cùng nhau về quê, tuy nhiên mùa thu năm nay lão phụ đã qua đời, trưởng tử bên ngoài kinh thương, thứ tử cũng tòng quân chưa về, một đôi lão phu phụ chúng ta cũng đành phải đón Tết ở đây, sau Tết sẽ đi ra thăm hỏi họ hàng thân thích!”
"Vậy thì vừa vặn!”
Tống Du đối với hắn vừa cười vừa nói:
“Tại hạ nấu rất nhiều thịt, nhưng không có đồ ăn khác, cũng không có nấu cơm, chủ quán nếu như nguyện ý, có thể chia rau và cơm đã nấu chín chia cho tại hạ một chút, tại hạ cũng đem thịt kho chia một chút cho chủ quán, há không vừa vặn?"
"Đây không phải là lợi dụng tiên sinh sao?”
"Chủ quán nói đùa!”
Tống Du vừa cười nói:
“Đón tết nào có thể nói như thế?"
"Chuyện đó...!”
Chủ quán sững sờ một chút, phát hiện mình thế mà lại tìm không được lý do cự tuyệt, cũng chỉ đành chắp tay vùi đầu:
"Liền cung kính không bằng tuân mệnh!”
Đạo nhân thì tiếp tục ngồi ở chỗ này, nhìn xem náo nhiệt.
Không có nhiều nơi để tham quan trong thị trấn nhỏ, sắc trời tối sầm lại, chính là đêm giao thừa.
Lẻ tẻ có thể nghe thấy âm thanh của pháo nổ.
Tống Du đứng ở phía trước cửa sổ trong gian phòng trên lầu, nhìn ra ngoài, ở trên trời nhưng không nhìn thấy bóng dáng pháo hoa, lại liếc về phía đường đi nơi khác, dù thấy được có cửa hàng đốt đèn, có người nắm lấy đèn lồng trên đường du tấu, đèn lồng chiếu rọi trong bóng tối bên ngoài cũng không ít bóng người đang lay động, tuy nhiên cũng không có giống như Trường Kinh hay Dật Đô, trước cửa từng nhà đều đốt lên đèn lồng.
Tuy nhiên cũng không phải là nơi đây không náo nhiệt, chỉ là phương thức náo nhiệt không giống mà thôi.
Phải nhìn từ những bóng tối đó, phải đến từ những tiếng ồn ào huyên náo.
Ở đây mấy ngày, Tống Du cũng khá thích nơi này.
"Hô...!”
Có một cơn gió lạnh rót vào gian phòng.
Tống Du tiện tay đóng cửa sổ quay người trở về phòng.
Trong phòng cũng được thắp đèn lồng, một cái treo ở cửa ra vào, một cái treo ở đầu giường, đều là Tam Hoa nương nương thắp lên, trước bàn điểm một ngọn đèn dầu, cũng là không dầu tự đốt, trên bàn bày nửa bàn đồ ăn.
Tống Du làm mấy thứ thịt kho tùy ý chặt thành khối hoặc cắt thành miếng, dùng bát thô mà chứa, xem ra không tính là đặc sắc lắm nhưng màu sắc cùng với mùi thơm lại rất mê người, chủ quán cũng đem thịt hầm tự mình làm, da đông lạnh, cá sông chiên cùng với đậu hũ viên đều dùng chén lớn mà đựng mang tới cho hắn, thủ nghệ xem ra rất bình thường, hầu hết đa số địa phương vào thời đại này cũng không có nhiều thể hệ trù nghệ, chỉ là phân lượng bên trong một chút cũng không có bạc đãi hắn.
Một đĩa nhỏ thịt nạc sống và một con cá sống nhỏ.
Hai nhân vật đã ngồi vào trước bàn.
Một tiểu nữ đồng, ngồi đoan chính, quay đầu nhìn hắn, một thiếu niên tuấn mỹ, thần thái câu nệ.
Tống Du mỉm cười, ngồi vào bên cạnh bàn.
"Ăn đi!”
"Ngao ô!”
Tam Hoa nương nương cũng không chút khách khí, nàng vốn đang thèm món thịt kho mà đạo sĩ đã nói, cũng lười dùng đũa, đưa tay liền lấy một miếng xương sườn.
Theo thường lệ, ngửi một hơi trước, lúc này mới cho vào miệng.
Đạo nhân nhìn nàng với nụ cười trên môi:
"Ăn có ngon không Tam Hoa nương nương?"
Tiểu nữ đồng cúi đầu chuyên tâm gặm, từ bên trong miệng phát ra tiếng ô ô trầm thấp, liền coi như đã trả lời, tại thời điểm nàng ăn cái gì, từ trước đến nay là không thể nói chuyện.
Thẳng đến gặm xong một miếng, tay cầm khúc xương, đem thịt bên trong miệng nhai xong nuốt vào, nước cốt trong miệng cũng tinh tế đập đi sạch sẽ, cam đoan không có lưu lại, sau đó lại bỏ xương cốt vào trong miệng nhai đi nhai đi, không chỉ là đem cốt tủy cùng với nước nuốt vào bên trong, xương vụn cũng cùng nhau nuốt vào.
Một phen thao tác, chim yến thiếu niên nhìn thấy kinh hãi không thôi.
Tiểu nữ đồng lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, đối mặt với đạo nhân.
Dưới ánh đèn con mắt của nàng tựa như đang phát sáng.
Bất quá vẫn là không có lập tức trả lời, mà chính là duy trì từ thế nhìn thẳng hắn, giống như là đang suy tư trả lời chắc chắn, hoặc là sắp xếp lời nói, rất lâu mới mở miệng, lại là mở miệng hỏi lại:
"Nước nấu thịt xong tại sao ngươi không đổ đi?"
"Giữ lại lần sau lại nấu!”
"Lần sau lại nấu!"
"Đúng vậy a!”
"Còn có thể lại nấu a?”
"Đương nhiên!”
Tống Du trả lời đến điều này, liền nhíu mày.
Trong lòng hắn lại có một dự cảm không lành khác.
Quả nhiên, tiểu nữ đồng ngồi ở bên cạnh hắn đã lộ ra vẻ suy tư trầm ngâm, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn ra, đầu của nàng đang có chút gật nhẹ khó mà phát giác được, tròng mắt thì chuyển động, lập tức nhìn về phía lò lửa nhỏ di động trong phòng dùng để sưởi ấm cùng với nấu nước, lập tức lại nhìn về phía túi ống chứa cái nồi.
Tống Du bất đắc dĩ, không nói nên lời, đành phải thở dài một hơi, gắp cho nàng chút thịt:
"Tam Hoa nương nương ăn nhiều một chút...!”
Tiểu nữ đồng cúi đầu nhìn trong chén của mình, dù cũng đưa tay cầm lên, lại là một mặt nghiêm túc nói với hắn:
"Đạo sĩ ăn nhiều một chút!”
Nghiêm chỉnh một bộ dáng vẻ muốn để dành bụng nửa đêm lại ăn.
"Ai...!”
Cho nên nói mèo này cũng được, tiểu hài tử cũng được, có đôi khi năng lực học tập, năng lực thực hành cùng với năng lực tự gánh vác quá mạnh cũng chưa chắc đều là chuyện tốt, đặc biệt đối với một tiểu hài tử toàn diện, mạnh mẽ về mọi mặt.
Sau khi cơm nước xong, đốt đèn lồng ra ngoài dạo chơi, cảm nhận một chút không khí ăn tết của dân chúng trong thị trấn nhỏ nơi phương bắc xa xôi này.
Đêm đó, vào lúc nửa đêm.
Bách tính sống ở phụ cận quán trọ này lại ngửi thấy một mùi thơm cùng loại với ban ngày, dù không có nồng đậm như ban ngày, mùi thịt cũng không có dày đặc như vậy nhưng vẫn rất hấp dẫn người khác.
Vợ chồng chủ quán trọ cũng bị mùi thơm này đánh thức.
Đầu tiên là thê tử lay tỉnh chủ cửa hàng, nói mình ngửi thấy mùi thơm, chủ cửa hàng thoạt đầu không kiên nhẫn, và chỉ nói rằng tối nay nàng đã ăn món thịt kho do khách nhân nấu và nhớ đến mức trong giấc mơ nàng ấy cũng ngửi thấy mùi thơm. Nhưng mà vừa nói xong bản thân mình lại cũng ngửi thấy mùi thơm, rời giường cầm đèn xem xét, đến nhà bếp, lại không nhìn thấy bất luận động tĩnh nhóm lửa gì, lên lầu nhìn xem, gian phòng của vị tiên sinh kia cũng yên lặng, đen như mực, mùi thơm kia cũng không từ bên trong gian phòng tiên sinh truyền tới, không khỏi cảm thấy rất ngờ vực.
Có thể ngửi lấy mùi thơm này, tựa như còn nóng hổi.
Một trận tìm kiếm, cũng không tìm được cái gì.
Đi đến trước tủ đựng đồ ăn, mở ra xem, chính hai vợ chồng mình đêm nay cũng không có ăn mấy miếng, muốn để dành cho em trai và cháu trai đến từ thành chơi trong hai ngày tới. Món thịt kho được cất giữ ngon lành trong bát lớn, không có bị hàng xóm nào hoặc kẻ trộm nào lẻn mất. Thay vào đó, không kìm chế được, chủ quán đã lấy hai miếng giò heo, một miếng nhét vào miệng, một miếng cầm trong tay, rồi quay về phòng để chia sẻ với lão thê phân ra ăn.
"Thật sự là kỳ quái!”
Chủ quán trọ lắc đầu, vừa đi vừa nói thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận