Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 639: Tân xuân bắt cá (2)

Chủ quán sao có thể không nôn nóng?
Vẫn còn có một nỗi nghi ngờ là lúc trước đó vào ở ngày đầu tiên, vị tiên sinh này cũng đã nói hắn có hai vị bằng hữu trong thành này, những ngày này đã từng trong khách sạn nhìn thấy qua, một vị là tiểu nữ đồng vô cùng xinh đẹp, một vị khác thì là một vị thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú tới cực điểm, dáng dấp vốn cũng không giống như phàm nhân, thời gian lâu dài, càng phát hiện hai vị này thường xuyên chỉ có vào chứ không có ra, cũng thường không thấy họ đi vào mà từ bên trong đi ra.
Đồng thời tiên sinh này lúc ra cửa, thường xuyên sẽ có một con mèo Tam Hoa và một con chim yến bay theo sau.
Chủ quán thường cùng với thê tử trò chuyện trong đêm, nói lên điều này.
Đã từng cùng với người thân thích nhỏ giọng trò chuyện qua.
Chỉ biết vị tiên sinh này không hề tầm thường, nên cũng là một vị cao nhân tu hành có bản lĩnh không nhỏ.
Dần dần mới đến đầu tháng hai.
Đạo nhân lại bước ra khỏi quán trọ, bên trái đi theo một tiểu nữ đồng, mặc y phục tam sắc, bên phải thì là một thiếu niên, mặc y phục đen trắng.
"Tiên sinh lại đi ra ngoài sao?"
Chủ quán chào hỏi với hắn, nhưng ánh mắt không khỏi hướng phía sau hắn mà nhìn.
"Đúng vậy a!”
"Lại đi đâu đây?"
"Đi ngoài thành dạo chơi, mấy ngày nay dường như tuyết bắt đầu tan, đi đến bờ sông một chút!”
Đạo nhân đối với hắn cười nói:
“Có thể qua mấy ngày, liền nên cáo từ với chủ quán!”
"Tháng hai trên sông băng cực kỳ bất ổn, tiên sinh phải nên tuyệt đối cẩn thận, hàng năm đều có người rơi xuống!”
"Đa tạ đã nhắc nhở!”
Đạo nhân nói lời cảm tạ với hắn xong, liền đi ra ngoài.
Chủ quán y nguyên nhìn bọn hắn chằm chằm.
Chỉ vốn cho rằng mình đang che giấu ánh mắt, lường trước sẽ không bị phát hiện, nhưng mà tiểu nữ đồng đeo hầu bao đi theo bên cạnh đạo nhân kia cũng không ngừng quay đầu, cũng tương tự hiếu kì liếc về phía hắn, mấy người thân thích đều nói tiểu nữ đồng này chỉ sợ là do mèo con biến thành, chủ quán đành phải cuống quýt đem ánh mắt thu hồi lại, điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía nơi khác.
Đạo nhân ra khỏi thành, hướng đến bờ sông mà đi.
Ngoài thành có một con sông, tên là Hắc Thủy Hà, nghe nói trúc đen ở huyện Mặc Trúc này, chính là uống nước của dòng sông Hắc Thủy Hà này mới có thể trở nên đen như ngọc.
Mỗi khi đến mùa đông, mặt sông đều sẽ đóng băng.
Có thể đi bộ trên đó trong suốt mùa đông.
Chỉ là một tháng sau khi bắt đầu mùa xuân, bề mặt băng lặng lẽ mỏng đi và trở nên nguy hiểm.
Ba đạo thân ảnh rất nhanh đã tới trên mặt sông.
Những ngày này nơi này trở nên vắng vẻ, bờ sông gần như không có người nào, tiểu nữ đồng nhìn trái phải một chút, liền từ bên trong hầu bao lấy ra một con dao găm, sau đó chỉ thấy nàng cầm dao găm, mũi đao hướng xuống đối với tầng băng trên mặt sông trong không trung vẽ ra một vòng tròn, vô thanh vô tức, cũng không thấy điều thần dị gì, trên mặt băng liền thêm một hình tròn vòng, so với cái cưa cưa ra còn vuông vức mịn màng hơn.
Tiểu nữ đồng chú tâm nhiều hơn, rất nhanh trên mặt băng đã có thêm một cái lỗ.
Sau đó, tiểu nữ đồng thu hồi dao găm, không còn động, mà chính là ngồi xổm xuống, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cái lỗ.
Trước đó nàng đã từng cùng đạo sĩ đi qua nơi này.
Bên này thực tế quá lạnh, toàn bộ bờ sông đều bị đóng băng, con cá ở dưới đáy cũng kìm nén đến khó chịu, bình thường nếu là mở ra một lỗ hổng, chờ một lúc, liền sẽ có cá bơi ngang qua. Tam Hoa nương nương rất có năng lực, lần trước bọn họ đã bắt được không ít, không chỉ có mình ăn no, còn có mang lên trên đường để bán, còn tặng một con cho chủ quán.
Tam Hoa nương nương thích cảm giác bắt được con mồi, càng thích cảm giác bắt được con mồi đem cho đạo sĩ ăn, nếu là còn có thể bán lấy tiền, vậy đơn giản là không thể nào càng thích.
Lần này so với lần trước chờ lâu hơn một chút.
Tam Hoa nương nương thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai bên, xem đạo sĩ ở bên trên băng đi lại bốn phía xem xét, lại nhìn thiếu niên chim yến ở sau lưng mình cũng không dám đến gần, suy nghĩ có phải là bọn hắn hù đến con cá của mình hay không.
Không bao lâu, con cá tới.
Vẻ mặt của Tam Hoa nương nương hơi bình tĩnh lại, người cũng lùi lại một chút, núp sau tảng băng, lặng lẽ nhìn xuống nước.
Ngay khi nàng đưa tay ra, trên bàn tay trắng trẻo và mềm mại của nàng đã xuất hiện những chiếc móng tay móc câu sắc nhọn, óng ánh sáng long lanh, ở giữa chúng trong suốt như pha lê và có màu hồng, như thể được chạm khắc từ một viên ngọc hồng loại băng mịn.
"Xoát!"
Nàng đưa tay ra nhanh như tia chớp, vừa nhanh vừa chuẩn xác.
"Phốc...!”
Chỉ nghe tiếng nước rất nhỏ, bọt nước bắn tung tóe, khi tay của tiểu nữ đồng rời khỏi mặt nước, trên tay đã vững vững vàng vàng bắt được một con cá lớn, theo động tác tay rủ xuống của nàng, cá liền rơi xuống trên mặt băng.
Nó gọn gàng nhanh chóng đến mức không ai có thể sánh bằng.
"Ba ba...!”
Con cá vùng vẫy và lắc lư trên mặt băng.
Tam Hoa nương nương lập tức quay đầu.
Đạo sĩ kia đang đưa lưng về phía mình, nhìn về phía nơi xa, không biết được đang nhìn cái gì, thật là.
Tam Hoa nương nương đành phải lại quay đầu về phía một bên khác. Thiếu niên chim yến kia thân mang y phục đen trắng đứng ở nơi cách mình xa một trượng, mặt hướng về phía mình bên này, ngược lại là đang nhìn chính mình.
Tam Hoa nương nương thật chặt chẽ nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu niên chim yến không khỏi lui về sau nửa bước.
Tam Hoa nương nương tiếp tục đem hắn nhìn chằm chằm.
Chim yến thiếu niên càng không được tự nhiên.
Tam Hoa nương nương khẽ cau mày.
Sắc mặt của thiếu niên chim yến cứng lại, một trận sợ hãi, đầu óc quay cuồng, lúc này mới nhớ tới, vội vàng nói:
"Tam Hoa nương nương lợi hại!"
Tam Hoa nương nương lúc này mới hít một hơi thật dài, lộ ra biểu cảm hài lòng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống cái lỗ trên mặt băng, chờ đợi con cá không may tiếp theo đưa tới cửa.
Thiếu niên chim yến cũng thức thời vội vàng đi tới, trên tay cầm lấy một loại dây leo nào đó, xâu cá lại rồi đặt ở bên cạnh.
Sau đó tiểu nữ đồng không ngừng phất tay, không ngừng bắt cá, một con cá cầm ra khỏi mặt nước, tiện tay vứt qua một bên, nhìn cũng không nhìn, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước trong lỗ. Thiếu niên chim yến thì vội vàng đi qua, cẩn thận từng li từng tí đem cá nhặt lên dùng dây leo xỏ lại, còn không dám cách nàng quá gần.
Đạo nhân thì vẫn như cũ nhìn về phía nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận