Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 827: Trung thu trăng sáng (1)

Bên trong Quỷ thành hình như có tiếng đàn, như có như không, cũng không biết từ nơi nào truyền tới, có thể khiến cho thể xác lẫn tinh thần của con người trở nên vui vẻ.
Tăng nhân bước đi chậm dần, dò xét trái phải.
Nhìn quỷ lui tới bên trong Quỷ thành này.
Tăng nhân rất nhanh phát hiện, những quỷ này phần lớn đều có khuôn mặt trẻ tuổi hoặc trung niên, nhìn diện mạo tuyệt đối không có hết thọ mà chết già, không khỏi mặt lộ ra vẻ không đành lòng, dường như vẻn vẹn dạng này, cũng có thể đồng cảm với họ.
Bỗng nhiên có quỷ sững sờ nhìn hắn, vội vàng bỏ việc đang làm xuống và chào hắn một cách lễ độ.
"Đại sư...!"
"A Di Đà Phật...!"
Tăng nhân cũng vội vàng đáp lễ. Nhưng đến khi cả hai bên đều đứng thẳng dậy, nhìn thấy con tiểu quỷ trẻ tuổi kia mặt đã đầy nước mắt, hỏi hắn:
"Đại sư ngài làm sao đến nơi này? Chẳng lẽ ngài cũng chết? Ngươi có tu hành và đức hạnh cao như vậy, làm sao còn trẻ như vậy cũng tới nơi này...!"
Âm thanh của tiểu quỷ than khóc một cách chân thành. "Nha...!"
Tăng nhân giờ mới hiểu được, là hắn hiểu lầm. Sau đó vội vàng giải thích với hắn mình vì sao tới đây, là như thế nào đi đến nơi này, lại hỏi đến tên của hắn, thế mới biết được, thì ra là một con quỷ chết đi trong đại dịch ở Quy Quận. Chính mình lúc trước không thể cứu được hắn. Tăng nhân ngược lại sinh lòng áy náy, cầm tay hắn trò chuyện với nhau, ánh mắt ngắm thấy ngựa đỏ thẫm dừng ở nơi xa, nữ đồng an vị ở trên lưng ngựa chơi với rắn độc chờ hắn, lúc này mới từ biệt tiểu quỷ, đi theo Tam Hoa nương nương đi qua. Y nguyên vừa đi vừa dò xét. Tăng nhân có một cái tâm giống như viên minh châu, cũng có một đôi mắt như minh châu, linh hồn trong mắt hắn trở nên trong suốt, dường như có thể thấy rõ sự cực khổ lúc bọn họ còn sống và khi chết không cam lòng. Chậm rãi đến gần cây trụ đá kia. Tăng nhân ở bên trên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, quay đầu nhìn lại, lại thấy cách đó không xa có nữ tử đang chuyên chú đánh đàn, không biết là người hay quỷ, khi hắn đi qua, tiếng đàn cũng chưa từng ngừng lại.
Bởi vì tiếng đàn này làm cho Quỷ thành nhân gian đen nhánh khô khan dường như cũng rạng rỡ không ít, chớ nói người trên đài cao, cũng là quỷ bên trong Quỷ thành, cũng bởi vậy an bình và bình thản rất nhiều. Con ngựa dừng ở dưới cột đá không đi. Tiểu nữ đồng thì đạp lên thềm đá lơ lửng, lại dừng bước quay đầu nhìn hắn. Tăng nhân tất nhiên là nhanh chóng theo sau. Hai con đại quỷ sau lưng dường như đã biết được, con ngựa đỏ thẫm này, chính là ngựa đỏ thẫm mà mình từng gặp thoáng qua tại Ngôn Châu này, vị Tam Hoa nương nương này, chính là con mèo Tam Hoa được thần tiên cao nhân mang theo trên người mà mình từng ở Ngôn Châu nghe nói qua, mà lúc này vị đạo trưởng họ Tống ngồi trên đài cao kia, chắc chắn chính là vị thần tiên cao nhân tại Hòa Châu lấy núi trấn nước, còn có Cánh đồng tuyết tại Hòa Nguyên. Lúc đó bọn hắn suýt nữa rơi vào tay Tống Du. Ai có thể nghĩ đến, mình từ Ngôn Châu chạy đến Phong Châu, vài ngàn dặm đường, lại chủ động chạy đến trước mặt hắn. "Hai vị tướng quân...!"
Âm thanh của tăng nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của bọn hắn, ngẩng đầu nhìn lại thấy tăng nhân ngay tại phía trước chờ bọn hắn, nói với bọn hắn:
"Nếu là không muốn đi lên, thì ở chỗ này chờ bần tăng đi!"
"Sao có thể như thế?"
"Đúng vậy!"
Hai tên đại quỷ lấy dũng khí theo sau. Những bậc thang treo vững chắc và đi vòng quanh núi. Đạo nhân ngồi ở trên đài cao của trụ đá mở mắt ra, thị nữ sau lưng ngồi quỳ chân cũng quay đầu, hiếu kỳ đánh giá bọn họ, Tam Hoa nương nương thì đã chạy tới, cầm rắn độc trong tay đưa về phía đạo nhân:
"Đạo sĩ, Tam Hoa nương nương mang cho ngươi một con rắn!"
"Ngoại trừ rắn ra?"
"Còn có một con ve!"
Tiểu nữ đồng lại duỗi ra một cái tay khác, xòe tay ra, lòng bàn tay trắng lộ hồng, nắm lấy một con ve. "Còn có gì nữa không?"
"Còn có mấy cây nấm mối núi!"
Tiểu nữ đồng lại từ trong ngực móc ra cây nấm mối. Đạo nhân rất kiên nhẫn chờ đợi nàng, thấy nàng từ trong ngực móc ra mấy cây nấm mối. Tam Hoa nương nương đối với phương diện tăng thu giảm chi này quả nhiên là có thiên phú, cho tới bây giờ không ai dạy qua nàng tự nàng cũng biết được nấm mối trong đất còn có một đoạn rất dài, nấm mối được lấy ra đều đào rất sâu. "Đa tạ Tam Hoa nương nương!"
"Không cần khách khí!"
Tiểu nữ đồng lúc này mới xoay người, mắt nhìn tăng nhân bởi vì đi chậm rãi, vừa mới từ bên cạnh đài cao toát ra một cái đầu trọc, lại quay đầu nhìn đạo nhân:
"Tam Hoa nương nương cũng mang đến cho ngươi một tên hòa thượng!"
"Đa tạ Tam Hoa nương nương!"
"Ve sầu và rắn thì sao?"
"Hôm nay có khách quý đến, là một vị tăng nhân, cũng là lão bằng hữu của chúng ta, tăng nhân không thích sát sinh, không bằng coi như là chúng nó có vận khí tốt, thả bọn nó đi!"
Tam Hoa nương nương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy có đạo lý. Không biết quyết định như thế nào, chỉ thấy nàng nhặt nấm mối lên, mang theo ve sầu cùng với rắn rời khỏi nơi đây. Liền chỉ còn lại đạo nhân cùng với thị nữ, tăng nhân cùng với hai con đại quỷ. Đạo nhân tăng nhân một tòa một trạm, cùng nhìn nhau, y hệt năm đó tại Hòa Châu Quy Quận. "A Di Đà Phật, Tống đạo trưởng, đã lâu không gặp!"
"Đại sư, tại hạ đã đợi ngài rất lâu!"
"Đạo trưởng biết bần tăng sẽ đến?"
"Phong Châu tụ tập oan hồn oán niệm quỷ thiên hạ, đại sư sớm muộn sẽ đến nơi này, đầu năm địa chấn, dòng sông thay đổi tuyến đường, nghĩ đến sẽ có xảy ra tai họa. Đại sư hành tẩu thiên hạ, tu hành tu tâm, giống như Thái thần y, nơi nào có khó khăn đại sư sẽ đi đến đó, cho nên phỏng đoán, nếu có duyên, đại khái sẽ ở chỗ này gặp được đại sư!"
Tống Du bình tĩnh nói với hắn:
"Nếu như đợi không được, sẽ đi tìm gặp đại sư!"
"Trước đây địa chấn cùng với dòng sông thay đổi tuyến đường là có chuyện gì xảy ra?"
"Đại sư mời ngồi xuống để nói chuyện!"
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận