Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 845: Trong núi cảm ngộ (2)

Nhưng mà bất luận gió thổi thế nào, người Tôn giả trên núi kia từ đầu đến cuối đều treo một tầng mây mù, dưới gió núi chậm chạp biến đổi hình dáng, chậm rãi bị gió kéo dài, bị kéo đi một tia, lại sinh ra một tia, làm sao cũng không thổi hết.
Tam Hoa nương nương nhịn không được ngáp một cái.
Chung quy là có chút nhàm chán.
Quay đầu lại nhìn đạo sĩ một chút, đã thấy đạo sĩ vẫn như cũ không nhúc nhích, nàng vỗ nhẹ vào miệng, cũng tiếp tục miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nghiêm túc học tập, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
Chỉ là ngọn núi vạn năm không đổi này xác thực không có gì để nhìn, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mới lạ, nhìn thêm vài lần, liền cảm thấy không có gì thú vị, để mèo tới làm loại chuyện này, cũng quả thật có chút làm khó mèo.
Tam Hoa nương nương rất muốn nghiêm túc, nhưng thân thể không nghe theo sự sai khiến, nàng chậm rãi ngã lệch về phía đạo sĩ, tựa ở trên thân đạo sĩ. Trên thân đạo sĩ rất ấm áp, y phục vải vóc dù không mềm mại, nhưng lại là cảm giác quen thuộc và thoải mái, cũng là mùi hương quen thuộc, thật sự cảm thấy rất thoải mái khi dựa vào mà không bị ngã. Vì vậy, một khi đã tựa vào rồi, nàng không thể đứng thẳng được. "Dạng này cũng có thể nhìn núi...!"
Tam Hoa nương nương trong tâm như là tự nhủ, như cũ mặt hướng về phía Tôn Giả Sơn, buộc bản thân phải tự trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tôn Giả Sơn. Tôn Giả Sơn là một trong những ngọn núi nổi danh thiên hạ, linh lực tự nhiên cực kỳ dồi dào, vốn là điều mà yêu quái ưa thích. Thiên Cung là chỗ ở thế gian vì thần linh ngưng tụ ra, cũng là nơi vô cùng huyền diệu, Tôn Giả Sơn là một trong những nơi gần nhất với Thiên Cung trong thế giới phàm trần, tự nhiên cũng nhiễm mấy phần linh vận huyền diệu. Tam Hoa nương nương nhìn không ra được gì, chỉ cảm thấy dễ chịu. Nhất là dựa vào đạo sĩ, liền cảm thấy thoải mái hơn. Mí mắt bắt đầu đánh nhau. Ánh mắt cũng bắt đầu trở nên khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng. Tam Hoa nương nương thường cảm thấy kỳ diệu là, có khi ngủ gật thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chỉ là nhìn xuống híp mắt lại, rồi đem đầu nâng lên, đã trôi qua rất lâu, giống như là có một đoạn thời gian thuộc về mình bị một con mèo mình không quen biết trộm đi, nhưng có lúc ngủ gật thời gian lại sẽ trôi qua rất chậm, nghĩ rằng đã lâu lắm rồi, và ngày đã gần hết, kết quả vẫn còn thật lâu. Tổng kết không ra quy luật. Có lẽ phải trách thời gian. Nhất định phải tổng kết ra quy luật mà nói, cũng trách thời gian, bởi vì nó thường xuyên đối nghịch với Tam Hoa nương nương.
- Thường là khi Tam Hoa nương nương muốn để thời gian trôi qua chậm một chút, nó lại lập tức chạy đi, khi muốn để thời gian mau mau đi qua, nó lại chậm rãi trôi qua. Hôm nay tư tưởng kỳ diệu mà phức tạp, đã nghĩ thời gian trôi qua chậm một chút lại nghĩ tới phải nhanh lên, nhanh chậm đều có lý do của nó, thế là thời gian cũng rất giống không biết nên làm thế nào mới có thể gây nên sự chán ghét của nàng. Trong bất tri bất giác có cảm giác kỳ diệu từ trên thân đạo nhân truyền đến, phảng phất nhận được ảnh hưởng của điều này, sự vật trước mắt vốn là mơ hồ, lại trở nên kỳ quái. Gió trên Tôn Giả Sơn dường như thổi đến càng nhanh, màn mây cũng thay đổi càng nhanh hơn, hết thảy đều giống như được tăng tốc, lại giống như là mình có một đôi mắt chậm hơn. Màn mây trên núi giống như thật sự hình thành áo choàng của ngọn núi, kéo lấy cái đuôi thật dài, tùy gió mà vẫy, thỉnh thoảng có những đám mây nhỏ bé bị gió núi thổi đến rơi xuống, còn chưa rơi xuống chân trời đã biến mất không thấy gì nữa. Phía xa, mây cũng không ngừng biến ảo hình dáng, di chuyển nhanh chóng tới, không ngừng biến mất rồi tập hợp lại. Sắc trời nhanh chóng tối sầm xuống."
Tam Hoa nương nương phát giác có gì đó không đúng. Đợi nàng trước mắt nhanh chóng khôi phục lại sự minh mẫn, cũng ngồi dậy, lúc từ trên thân đạo nhân đứng lên, trời đất trước mắt, cũng với vạn vật trong trời đất cũng đều khôi phục lại tốc độ bình thường. Sắc trời cũng quả thật tối xuống. "Đạo sĩ...!"
Tam Hoa nương nương sững sờ một chút, không khỏi quay đầu nhìn về phía đạo nhân, mở miệng hô một câu. "Có chuyện gì vậy, Tam Hoa nương nương?"
Giọng nói của đạo nhân hoàn toàn ôn hòa như trước đây. "Ngươi một mực đang nhìn núi sao?"
"Đúng vậy a!"
"Ngươi vừa rồi có nhìn thấy hay không... Trên trời... Mây... Trở nên... Chạy... Cũng là chạy rất nhanh?"
"Không có!"
"Ngươi không phải một mực nhìn qua bên kia sao?"
"Đúng vậy a!"
"Vậy ngươi thấy cái gì?"
"Đã nhìn thấy những gì ta muốn thấy!"
"Vậy ngươi thấy cái gì?"
"Linh vận, xảo diệu, cùng với lối vào Thiên Cung!"
Tống Du nhỏ giọng nói với nàng, lại mỉm cười, nói:
"Xem ra Tam Hoa nương nương nhìn thấy những thứ thú vị!"
"Tam Hoa nương nương nhìn thấy...!"
Tiểu nữ đồng quay đầu sững sờ nhìn hắn, khoa tay múa chân, phí hết tâm tư, gập ghềnh, rốt cục đem tất cả hình ảnh trong mắt mình miêu tả cho đạo nhân nghe. Nói xong không yên lòng nhìn chằm chằm đạo sĩ:
"Ngươi nghe có hiểu không?"
"Nghe hiểu!"
"Thật không?"
"Tất nhiên!"
Đạo nhân mỉm cười với nàng:
"Tương giao với thiên địa, thường sẽ quên thời gian, Tam Hoa nương nương rất có linh tính cùng với ngộ tính, mới có thể ở trong lúc lơ đãng đạt tới trạng thái tương hợp cùng với thiên địa!"
"Tam Hoa nương nương nghĩ đến trời sắp tối, còn chưa đi nhặt củi cho đạo sĩ, cho nên giật mình, liền biến trở về!"
"Như vậy hẳn là vừa đúng mới dừng lại ở đây!"
"Ngô...!"
Tiểu nữ đồng nhìn chằm chằm hắn một hồi, với biểu cảm giống như thời điểm nàng biến thành bản thể mèo con vậy, sau đó lay động hạ đầu, mắt nhìn sắc trời nơi xa, rồi loạng choạng đứng lên, muốn đi sau lưng ngọn núi lớn kia nhặt bó củi để đêm nay nấu cơm và qua đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận